Chương 5: (Vô Đề)

Lục Niệm lại soi gương, vết mẩn đỏ trên mặt, trên cổ càng chi chít. Gãi vài cái là lại lan ra một mảng lớn.

"Mấy người da mỏng thịt mềm đúng là cao quý."

Mấy hôm trước Lý Đại nhận được đồ người nhà gửi tới, trong đó có một lọ thuốc: "Đây là thuốc đặc chế ông tôi lên núi hái đấy, có hiệu quả với vết thương ngoài da lắm."

"Cảm ơn.

"Lục Niệm giơ tay ra nhận lấy, để lộ vết rách ở ngón tay, chỗ ngang chỗ dọc, chằng chịt chồng chéo. Đây là bị đứt lúc làm việc, Lý Đại cũng có nhưng mà không nhiều bằng Lục Niệm. Lý Đại đau lòng không thôi:"Lần trước ông tôi đến thăm, có nói là tôi xấu đi rồi. Bạn thân cô thấy cô thế này chắc cũng nghĩ thế."

"Không có bạn thân, chết hết rồi.

"Lục Niệm nhẹ nhàng, cô thấy giọng nói của mình không mang theo chút buồn bã nào. Lý Đại ngồi tựa vào tường:"Người thường đến thăm tù là ai thế?"

"Luật sư."

"Đó là bạn mời cho à?"

"Không tính là bạn, tôi giết em trai của người đó.

"Lục Niệm luôn nghĩ Kim Trường Minh là luật sư do Bành An mời đến. Lý Đại kinh ngạc hỏi:"Không phải cô và anh ta có mối thù thâm sâu sao?"

"Đúng thế, nhưng anh ta ngốc nghếch, lại còn giàu có." Nhắc tới Bành An, Lục Niệm bỗng nhiên bật cười.

"Thế chẳng phải dễ lừa lắm à?"

"Dễ lừa lắm. Anh ta thấy con gái là đỏ mặt."

"Hóa ra là một người đàn ông hay ngại à." Lý Đại bật cười: "Có lẽ anh ta ngại là vì có ý đấy? Cô đừng để hốc hác quá khi đi gặp người ta, bôi thuốc đi."

Lục Niệm nhìn mình trong gương.

Thứ thay đổi lớn nhất không phải khuôn mặt cô mà là đôi mắt. Bạn trai từng miêu tả cô bằng từ thuần khiết ngây thơ. Khoảnh khắc cô trả thù thì đã đánh mất đi ánh sáng mà anh yêu nhất rồi.

Cô lấy tay che đi mắt mình.

Mười năm sau, cô hoa tàn ít bướm, còn bạn trai vẫn là chàng thanh niên tuấn tú trong khung hình.

Nhưng cho dù cô xấu xí nhăn nheo thế nào thì cô mãi mãi vẫn có được thứ tình yêu sâu sắc mà anh trao.

Tình yêu sâu sắc tới chết không chia lìa.

Hôm ấy, Kim Trường Minh nhận được cuộc gọi của Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh nói: "Lần trước tôi có chuyện giao cho Bành An, chắc chắn là cậu ta coi như gió thổi qua tai rồi."

Kim Trường Minh hỏi: "Trần tiên sinh có chuyện gì sao?"

Trần Triển Tinh: "Mua vài món đồ nữ cho cô ấy."

Không tên, không họ nhưng "cô ấy

"là ai thì Kim Trường Minh rõ mồn một. Nhưng làm sao anh ta hiểu biết về đồ phụ nữ được, anh ta chỉ đành đồng ý trước rồi suy tính sau thôi. Trần Triển Tinh không cho quá nhiều thời gian:"Bây giờ ngày nào cô ấy cũng phơi dưới nắng. Nếu như tổn hại tới làn da thì muộn rồi.

"Theo lý là thế nhưng lời nói thốt ra từ Trần Triển Tinh thì Kim Trường Minh thấy khác hẳn. Trần Triển Tinh luôn uể oải, làm việc thành thạo nhưng bây giờ ngoài uể oải ra thì anh ta còn hơi lù đù. Trần Triển Tinh lại nói:"Chuyện này bảo Bành An đi chạy vặt đi."

Kim Trường Minh: "Lỡ như Bành tiên sinh từ chối thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!