Giết hay không giết…
Không phải quyết định của Bành An, mà là của Lục Niệm.
Bành An cảnh cáo: "Lục tiểu thư, buông ra.
"Hắn vừa dứt lời, tiếng động lớn từ cổng chính vang lên. Người bên ngoài không gõ cửa mà giống như đang đập mạnh, thậm chí có ý muốn phá cửa. Cánh cửa sắt cũng rung lắc dữ dội. Lục Niệm và Bành An đồng thời cảnh giác. Cô buông hắn ra, định xuống lầu. Hắn chặn cô lại:"Lục tiểu thư, cửa sổ ở sau tiệm có khung gỗ tháo ra được. Nếu tình hình không ổn, cô hãy rời đi từ chỗ đó.
"Nói rồi, hắn tự mình xuống dưới. Cô đi theo sau:"Sao không chạy ngay từ bây giờ?"
"Cô ra cửa sau đợi tin."
"Nhỡ đâu bọn họ là người của Ưng Ký?"
"Tôi chưa từng lộ diện trước mặt người của Ưng Ký, không sao đâu.
"Tiếng ồn ngoài cửa càng lúc càng lớn. Một nhóm người kéo đến, tiếng động càng mạnh, cánh cửa sắt rung bần bật, dường như sắp vỡ ra. Bành An khẽ nói:"Đi cửa sau.
"Khi Lục Niệm đã trốn kỹ, hắn mới đi mở cửa. Bên ngoài, một người đàn ông đang giơ chân đạp cửa dừng lại giữa chừng. Anh ta có đôi lông mày rậm, giống như hai dấu"bát
"ngược soi gương. Đằng sau anh ta là năm người có cùng khí chất giang hồ, hung hãn dữ tợn. Người đàn ông lông mày rậm lớn tiếng hỏi:"Sao mà lâu thế?"
Bành An đáp: "Hôm nay tiệm không mở cửa, tôi đang nghỉ ngơi trên lầu.
"Lục Niệm loáng thoáng nghe được, cô ngạc nhiên khi thấy Bành An nói tiếng Quảng Đông. Người đàn ông lông mày rậm nhìn bảng hiệu"Cửa hàng vải Phúc Nguyên": "Chủ tiệm này không phải là một ông chú trung niên à?"
Bành An trả lời:
"Chủ tiệm là cậu của tôi. Dạo này cậu tôi bị bệnh nên tôi đến đây phụ dọn dẹp."
Người đàn ông lông mày rậm hỏi tiếp: "Dọn dẹp? Sắp đi đâu sao?"
Bành An điềm tĩnh:
"Tiệm chúng tôi buôn bán vải nhập khẩu. Gần đây, các chuyến vận chuyển hàng hóa Anh -Trung thường xuyên bị chậm trễ, nên trong tiệm chỉ còn vài cuộn vải. Hơn nữa, cậu tôi bị bệnh, chúng tôi định chờ lô hàng tiếp theo về mới mở cửa lại. Nhiều khách hàng thân quen đều biết, khi nào tiệm đóng cửa tức là chưa có hàng về."
Người đàn ông lông mày rậm hất cằm: "Tránh ra.
"Bành An nghiêng người sang một bên. Anh ta bước vào, đảo mắt nhìn khắp tiệm. Hàng hóa trống trơn, chẳng có gì trên các kệ. Bành An hỏi:"Các vị là… ?"
"Chúng tôi đến thu phí quản lý." Người đàn ông cười nhếch mép: "Này bốn mắt, trước giờ cậu của cậu luôn đóng phí đúng hạn. Đến kỳ rồi, không thể nợ phí được. Làm ăn phải có uy tín."
Bành An gật đầu:
"Dĩ nhiên. Cậu tôi đã dặn, việc buôn bán của tiệm suôn sẻ là nhờ Bát Gia chiếu cố."
Người đàn ông lông mày rậm cười lớn: "Tôi thích người sòng phẳng. Tiền giao đủ rồi, Bát Phong Đường chúng tôi đảm bảo việc làm ăn phát tài."
"Cảm ơn.
"Bành An nộp tiền. Người đàn ông chỉ vào chiếc xe bên ngoài:"Xe đó của cậu?"
Bành An đáp: "Tôi mượn để chở đồ dùng hằng ngày."
Người đàn ông lông mày rậm: "Có vẻ tiệm này làm ăn phát đạt lắm."
Đúng lúc đó, một người đàn ông vạm vỡ từ xa chạy đến báo: "Có chuyện rồi! Người của Ưng Ký đến gây sự!"
Lông mày của anh ta càng nhíu chặt: Ưng Ký? Ở đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!