Chương 45: (Vô Đề)

Bành An lại bị đuổi về ngủ.

Trước khi rời đi, hắn nói: "Lục tiểu thư, đây không phải là khu tô giới Pháp ở Thượng Hải. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi có thể sẽ không kịp cứu cô.

"Vân Môn mới đến Hồng Kông được vài tháng, vẫn đang trong giai đoạn chưa quen thuộc địa hình và con người nơi đây. Lục Niệm nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn, cô lạnh nhạt nói:"Lập tức nằm xuống, sau đó ngậm miệng lại."

"Lục tiểu thư…

"Cô vỗ nhẹ vào mặt hắn, rồi dùng hai ngón tay nhéo phần da mỏng trên mặt hắn. Bành An tức giận:"Đừng có động tay động chân…"

"Anh nghĩ tôi phải nấp sau lưng các anh mới an toàn ư? Anh muốn tôi bận lòng tới mức bỏ mặc anh ở đây để anh bị sốt đến ngớ ngẩn luôn à?"

"Đó không phải chuyện nhỏ. Tôi không sao đâu, bệnh này chẳng là vấn đề gì." Bành An cố lùi lại, nhưng càng lùi thì càng gần sát đầu giường.

"Nói lùi mười ngàn bước, dù người của Ưng Ký có bắt được tôi, chẳng phải họ muốn thứ gì đó sao? Trước khi lấy được thứ họ cần, tôi vẫn có thể câu giờ với họ."

"Cô là phụ nữ, đừng đối mặt với mấy người đó."

Đừng nói đến đám đàn ông băng đảng, ngay cả người thường cũng có thể nảy lòng xấu xa.

"Nếu anh lo cho tôi, chi bằng lo xem giọng của anh còn nói nhảm được bao lâu nữa. Có khi ngày mai mất giọng hẳn đấy.

"Cô đi đun nước, mang một cốc vào phòng, ra lệnh cho hắn uống thuốc. Lục Niệm ngồi bên cạnh giường, canh cho đến khi hắn ngủ say. Những người thân cận bên cô ngày càng ít đi, cô trân trọng từng người còn lại. * Từ trưa, Lục Niệm không ra ngoài nữa. Cô nấu một nồi cháo trắng đơn giản. Cô ép Bành An ăn hai bát, rồi lại bắt hắn đi ngủ. Hắn tháo kính, ngước nhìn ánh đèn mờ nhòe trên trần nhà:"Tôi không ngủ được nữa."

"Vậy chúng ta nói chuyện chút đi.

"Lục Niệm ngồi xuống bên giường. Bành An lập tức cảnh giác, kéo chăn che kín cả người. Không ngờ cô lại nói chuyện nghiêm túc:"Sáng nay tôi ra ngoài, gặp ba người tự xưng là người của Bát Phong Đường."

"Họ có để ý đến cô không?"

"Tôi trông lôi thôi thế này, ai thèm để ý." Cô hỏi tiếp: "Bát Phong Đường là gì vậy?"

"Hồng Kông có khoảng hơn mười băng đảng lớn nhỏ có tên tuổi. Bát Phong Đường thành lập sau Ưng Ký, nhưng luôn đối đầu với họ."

Bành An giải thích: "Khu phố này thuộc địa bàn của Bát Phong Đường, trốn ở đây sẽ an toàn hơn, ít bị người của Ưng Ký để mắt tới."

"Thủ lĩnh của Bát Phong Đường là Bát Gia phải không?"

"Ừ, tên đầy đủ là Trịnh Bát Xuân, trong giới tự xưng là Bát Gia."

"Vậy Vân Môn đối đầu với Ưng Ký, hay với Bát Phong Đường?"

"Đối đầu với tất cả. Không có bạn bè thật sự, trừ khi có lợi ích chung."

Lục Niệm dường như rất mong Trần Triển Tinh kết thù khắp nơi: "Anh hiểu Vân Môn được bao nhiêu?"

"Biết chút ít thôi." Bành An nhanh chóng tỏ rõ lập trường: "Tôi không cùng hội cùng thuyền đâu.

"Lục Niệm bật cười lạnh lẽo. Bành An kéo chăn lên tới cằm:"Tôi đi ngủ đây."Lục Niệm dính bụi từ mấy chiếc thùng hàng, cảm thấy người bẩn quá.

Bộ đồ cô mặc đã hai ngày rồi, cô quyết định lợi dụng cơn gió đêm nay để giặt và phơi khô.

Cô đun một ấm nước, cắt một mảnh vải lụa trắng thành kích thước khăn tắm.

Nước trong bếp sôi, cô xách thùng vào, rót đầy nước nóng, sau đó mang vào phòng tắm.

Cô tắm qua loa.

Lấy mảnh lụa vừa cắt quấn quanh người, tắt đèn phòng tắm rồi mở cửa ra.Hai phút trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!