Chương 44: (Vô Đề)

Lục Niệm tiếp tục trêu chọc, bàn chân cô chạm từ bắp chân hắn rồi đi dần lên phía trên.

Khi gần chạm tới đầu gối, cuối cùng Bành An không nhịn được nữa. Hắn vội vã đặt bát xuống: "Tôi ăn no rồi."

Nói xong, hắn lập tức đứng dậy, tránh né như trốn khỏi ôn thần, mặt đỏ bừng, quay về phòng khách. Cô cười khẽ hai tiếng, ánh mắt đong đầy thích thú.

Bành An đúng là món đồ chơi khiến cô vui vẻ nhất.

Cô tiếp tục cắn bánh trứng, đôi chân thon dài vẫn vắt chéo dưới bàn, khẽ đung đưa. Chiếc quần dài che kín, chỉ lộ ra phần mắt cá chân trắng mịn. Vết nứt trên da trước đây đã hoàn toàn hồi phục.

Lục Niệm đúng là một người đẹp.

Còn Bành An thì không có phúc để hưởng. Hắn ngồi trên giường, cảm giác bắp chân bị cô chạm vào vẫn nóng hổi, lan dần lên trên. Hắn lấy tay xoa xoa quần, làm nhăn cả vải, tới mức da thịt cũng đỏ ửng lên.

Người này đùa giỡn hắn mà cứ như đang đùa giỡn một chú chó con. Chỉ mới ở chung chưa đầy hai mươi bốn tiếng, nhưng phong thái mê hoặc ẩn hiện trong từng ánh mắt, nụ cười của cô đã khiến hắn không thể yên lòng.

Bành An tháo bớt khuy áo sơ mi, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn quyết định trốn trong phòng, trừ ba bữa cơm thì sẽ không gặp cô.

Hắn ngồi trên giường, cảm giác hơi ấm từ bắp chân lan dần lên trên. Hắn vỗ vỗ trán mình, cảm thấy hơi nóng.

Những ngày này, lịch trình vất vả, cơ thể hắn trở nên nặng nề, không thoải mái lắm. Trước đó, hắn đã đổ lỗi cảm giác khó chịu này cho cái ôm của Lục Niệm.

Bây giờ, hắn cũng đổ lỗi cho cô, tất cả là vì cô đã cạ lên chân hắn.

Mọi chuyện cứ nối tiếp nhau xảy ra, mãi đến lúc này, Bành An mới được nghỉ ngơi. Hắn nằm xuống, thả mình ra.

Nhưng hai người sống chung, nào có thể dễ dàng tránh mặt nhau.

Chưa nằm xuống bao lâu, hắn đã nghe tiếng gõ cửa. Hắn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như biển khơi.

Tiếng gõ cửa không dừng lại. Lục Niệm không nói gì, chỉ đứng đó gõ "cốc cốc cốc

". Bành An đành đứng dậy, hé mở cánh cửa. Hắn chen mình vào giữa cửa và khung, sẵn sàng đóng sập cửa ngay nếu cô có ý định bất thường. Cô khoanh tay đứng đó:"Anh ra ngoài mua bữa trưa đi."

"Tôi biết rồi." Bành An gật đầu.

"Tôi kiểm tra bếp rồi, ông chủ để lại nửa bao gạo, đủ cho chúng ta ăn một thời gian. Trưa nay nhớ mua chút thịt, ít rau, thêm dầu ăn, muối và gia vị nữa."

Bành An gật đầu, nhưng lại nói: "Tôi chưa từng đi chợ."

"Anh chưa từng đi?" Cô ngẩng cao đầu. "Vậy tôi phải đi à?"

"Tôi mua đồ nấu sẵn cho cô. Dù đây không phải trung tâm thành phố, nhưng vẫn có tiệm mỳ, nhà hàng, hoặc quán ăn vỉa hè bán đồ ăn nhẹ kiểu Hồng Kông."

Lục Niệm lắc đầu: "Về tài nghệ nấu ăn, anh thua xa Trần Triển Tinh.

"Bành An im lặng, chỉ mím môi. Cô lại bật cười:"Nhưng trong việc rửa chén, anh có chỗ dùng. Nhớ rửa sạch hết nồi niêu xoong chảo ở đây nhé."

"Được.

"Với những yêu cầu này, hắn chấp nhận rất thản nhiên. Chỉ cần cô không đụng chạm tay chân, mọi chuyện đều dễ nói. * Hai người lại bận rộn trong bếp. Lục Niệm nói chuyện với Bành An. Hắn thỉnh thoảng đáp vài câu."Anh đeo sợi dây này bao lâu rồi?" Cô hỏi.

"Không lâu lắm." Bành An cố ý tỏ ra thờ ơ, muốn tách bạch rõ ràng. Hiện giờ hắn đang đeo sợi dây này, như thể hắn rất trân trọng món quà của cô. Khi cúi xuống, kính tuột khỏi sống mũi, bàn tay dính đầy nước khiến hắn không thể đẩy kính lên.

Lục Niệm nhận ra điều đó, cô dùng hai ngón tay nâng gọng kính giúp hắn. Đáng ra hành động này chỉ dừng lại ở đó, nhưng cô cố tình dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái lên trán hắn như muốn nhắc nhở hắn tỉnh táo.

Khi ngón tay chạm vào, cô cảm nhận được nhiệt độ khác thường.

Cô hơi khựng lại, rồi dứt khoát áp cả bàn tay lên trán hắn: "Sao anh nóng thế này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!