Bành An lại muốn bỏ chạy.
Lục Niệm đặt ly rượu xuống, đột nhiên đưa tay xoa trán: "Ây da, đầu tôi hơi choáng.
"Vừa nói, cô vừa nghiêng người ngã vào Bành An. Nếu Bành An né tránh, Lục Niệm có thể sẽ ngã nhào xuống đất, nhưng nếu hắn không tránh… Đầu óc vốn nhạy bén của hắn dường như trở nên chậm chạp dưới tác động của rượu. Hắn đứng bất động. Lục Niệm tựa vào vai hắn:"Bành An, tôi say rồi, đúng không?"
Hai tay của Bành An không biết đặt ở đâu, cũng không dám đỡ cô, chỉ cứng đờ buông thõng hai bên.
Lục Niệm ngẩng đầu lên, thấy đường nét quai hàm hắn căng cứng, dường như từng lỗ chân lông cũng dựng đứng. Bờ vai mà cô đang dựa vào thì cứng ngắc như hóa đá.
Người đẹp trong lòng, vậy mà hắn lại như thể đối mặt với cái chết.
Cô âm thầm mỉm cười, đưa tay vòng qua eo hắn.
Bành An suýt nhảy dựng lên. Người phụ nữ này, cách một lớp áo, lại đang khiêu khích vùng thắt lưng của hắn. Ngón tay cô lúc thì gảy, lúc thì vẽ nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cảm giác mạnh mẽ lại truyền đến tận xương cụt.
"Lục tiểu thư, cô say rồi. Hay là đi nghỉ sớm thì hơn—" Bành An chưa kịp nói hết câu.
Cô dùng ngón trỏ đặt lên môi hắn, khẽ nói: "Anh mất ngủ, tôi cũng mất ngủ. Hai người không ngủ được—
"Cô vừa nói vừa tiếp tục tấn công hắn từ trên xuống dưới. Hắn đã gần như đứng bên bờ vực nguy hiểm. Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy mạnh cô ra, ánh đèn trong phòng đột nhiên bật sáng. Hắn lập tức lùi lại. Lục Niệm suýt không đứng vững, cô vịn vào tủ rượu, ánh mắt quét về phía cửa. Kẻ phá hỏng chuyện tốt của cô chính là… Trần Triển Tinh đứng đó, nụ cười mang ý vị khó lường:"Giữa đêm khuya, chỉ có một nam một nữ?"
Lục Niệm cài lại các khuy áo, giống như Bành An, chỉnh trang kín đáo. Cô ngáp một cái: "Ngủ đây. Chúc ngủ ngon.
"Nói xong, cô đi lên lầu. Trần Triển Tinh rất biết giữ nguyên tắc. Anh ta đợi trên lầu vang lên tiếng cửa phòng đóng lại mới cất lời:"Bành An, vận đào hoa của cậu cũng không tệ nhỉ."
Bành An quay lưng lại, lau thắt lưng của mình: "Nửa đêm rồi, sao cậu còn chưa ngủ?"
"Chẳng phải hai người cũng thức khuya sao?" Trần Triển Tinh nhướng mày:
"Trong nhà tôi, trước tủ rượu của tôi, cầm ly rượu của tôi, uống rượu của tôi, làm chuyện mà tôi không biết. Bành An, tôi cảm thấy mình bị cho ra rìa."
"Tự làm tự chịu thôi."
"Tôi rất tò mò, nếu cô ấy lấn tới, cậu sẽ tiếp tục thuận theo, hay là hiện nguyên hình?" Trần Triển Tinh cười đầy châm biếm: "Người phụ nữ này chắc chắn rất ghét bị lừa dối."
"Tôi và cậu không giống nhau. Cậu muốn ôm mỹ nhân, còn tôi, nếu bị vạch trần thì cứ vạch trần, cùng lắm là trở thành người dưng nước lã." Bành An thản nhiên trả lời.
"Cậu nói cậu mong đợi kịch hay giữa tôi và cô ấy, nhưng tôi lại mong chờ màn kịch giữa cậu và cô ấy hơn. Tất cả sự ưu ái cô ấy dành cho cậu đều nhờ vào cái vỏ bọc giả dối của cậu thôi."
"Yên tâm, tôi và cô ấy mãi không thể sánh được với sự kịch tính giữa cậu và cô ấy. Hôm nay uống một chai rượu của cậu, nếu tiếc thì cứ gửi hóa đơn cho tôi."
Bành An quay người bước đi, nói thêm: "Ngủ đây."
Trần Triển Tinh gọi với theo: "À, cậu qua đây vì chuyện ngân hàng đúng không?"
"Đúng."
"Quỹ của Vân Môn lúc cần sẽ dùng đến cậu."
"Như cũ thôi, tính lương theo giờ."
"Một xu cũng không thiếu phần cậu.
"* Sáng sớm hôm sau, Bành An đi làm cái gọi là"nghiệp vụ ngân hàng
". Lục Niệm lại gọi điện đến sở cảnh sát Thượng Hải. Người nhận là Điền Trọng:"Khi cảnh sát Trương trở lại Thượng Hải, không liên lạc được với cô, nên đã lên đường đến Hồng Kông.
"Số liên lạc mà Lục Niệm để lại cho Trương Quân Năng là số của nhà trọ ven biển. Chỉ có cách thông qua số này. Người phục vụ nhớ cô nên hỏi:"Vụ án đã được giải quyết chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!