Vừa rồi sau khi Bành An quan sát hướng đi của Trương Quân Năng.
Trương Quân Năng cũng nhìn lại một cái. Anh ấy tưởng người Bành An muốn gặp là Trần Triển Tinh.
Thế nhưng Bành An lại đến khu nữ.
Điền Trọng từng nói Trần Triển Tinh đã chỉ định muốn đến núi Đông Ngũ. Khi đó Điền Trọng nói: "Người nào cũng kỳ cục."
Trương Quân Năng nghĩ Bành An mới là người khó đoán nhất trong tất cả mọi chuyện. Cho dù là Bành An bị ám sát ở hộp đêm hay là việc em trai hắn đột ngột qua đời, tất cả lời nói và hành động của Bành An đều thoát khỏi logic người nhà của người bị hại.
Đặc biệt là sau khi Trương Quân Năng tóm được Lục Niệm, Bành An là người nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Trên đời có trăm nghìn điều kỳ lạ, những người không trái luật không phạm tội thì Trương Quân Năng không truy cứu.
Trước mắt, anh ấy có chuyện quan trọng hơn.
*
Phòng thẩm vấn.
Kể từ khi xuất hiện, Tiền Tiến đã run lẩy bẩy vì sợ, hai chân gã khép chặt, nói chuyện cũng rất cẩn thận: "Anh tìm tôi ạ?
"Gã liếc nhìn sắc mặt của Trương Quân Năng, ngẫm nghĩ mình còn chuyện gì đáng để họ quan tâm. Trương Quân Năng cố gắng không tạo quá nhiều áp lực cho gã:"Ngồi đi.
"Dù là ngồi nhưng hai chân của Tiền Tiến vẫn cứng đờ. Trương Quân Năng móc tờ giấy ra và hỏi:"Đây là của anh à?"
Tiền Tiến sững người, nhìn một cái thì nhận ra ngay: "Đúng rồi, trước đây tôi là lái buôn, đây là số điện thoại của công ty."
Cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ đến nói chuyện, tờ giấy rất bẩn nên có lẽ liên quan tới vụ án gì đó. Tiền Tiến nói tiếp: "Anh cảnh sát, tôi làm chưa được một năm đã nghỉ rồi."
Trương Quân Năng đưa ảnh chụp sườn xám của người chết ra: "Anh có nhớ vị khách nào từng mặc đồ thế này không?"
Tiền Tiến: "Không nhớ."
Việc không nhớ người từng gặp một lần cũng rất bình thường. Nhưng mà người chết chẳng có thông tin gì, chỉ có mỗi một tờ giấy này, Trương Quân Năng cảm thấy kỳ lạ, anh ấy hỏi: "Vào bao lâu rồi?"
"Ba tháng…"
"Vì chuyện gì?"
Sao cảnh sát lại không biết vì chuyện gì. Vị cảnh sát này khi cười lên trông rất tuấn tú ôn hoà nhưng Tiền Tiến lại càng nơm nớp bất an: "Lỡ tay đánh một người thành tàn phế."
"Người nhà có từng đến thăm không?"
"Thỉnh thoảng."
"Bạn gái thì sao?"
"Anh cảnh sát, tôi làm gì có bạn gái chứ. Làm bạn gái tôi cũng có nghĩa là làm góa phụ đó."
Trương Quân Năng để ý rằng chỉ khi đáp câu này, Tiền Tiến mới lộ ra nụ cười gượng. Trương Quân Năng lại hỏi: "Bạn gái cũ?"
"Nếu đã là cũ thì đã chia tay rồi."
"Vì chuyện gì mà chia tay."
"Tính cách không hợp."
Trương Quân Năng nhướng mày: "Không phải vì anh vào tù à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!