Chương 39: (Vô Đề)

Lục Niệm không ngờ tốc độ của Kim Trường Minh lại nhanh đến vậy. Ngay trong ngày hôm đó, thủ tục bảo lãnh đã được hoàn tất.

Đặng Hựu Thiên tiễn Lục Niệm ra ngoài: "Cô không được rời khỏi Hồng Kông."

Kim Trường Minh lịch sự đáp: "Sếp Đặng, chúng tôi mong vụ án sớm được phá."

Xe đỗ bên ngoài sở cảnh sát, Kim Trường Minh mở cửa xe: "Lục tiểu thư, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô."

"Cảm ơn luật sư Kim."

"Không có gì.

"Nơi ở mà Kim Trường Minh nhắc đến là một căn biệt thự trên sườn đồi. Những cột đá được chạm khắc tinh xảo, sảnh lớn rộng rãi, trên tường treo một bức tranh khổng lồ mang vẻ lộng lẫy và cổ điển. Lục Niệm đã dần quen với phong cách của tầng lớp thượng lưu mà những người này thuộc về. Phòng cô ở nằm trên tầng hai. Cô đi tay không, chẳng mang theo thứ gì. Kim Trường Minh nói:"Lục tiểu thư, ở đây có đầy đủ các đồ dùng sinh hoạt, nhưng tủ quần áo chỉ có đồ của nam, tạm thời cô phải chịu thiệt một chút.

Khi nào có thời gian, tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho cô."

"Tôi có chỗ để ở đã là may mắn lắm rồi."

"Cô nghỉ ngơi trước đi." Kim Trường Minh nói xong thì rời khỏi.

Lục Niệm đi tắm, rồi tìm trong tủ quần áo một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen. Áo thì rộng thùng thình, còn quần thì quá dài. Cô buộc phần gấu áo thành một nút, xắn gấu quần lên mấy nấc.

Cô nằm xuống giường.

Cảnh sát không phải không có lý khi nghi ngờ hung thủ là cô. Từ những gì có trong tay, cô chính là nghi phạm hàng đầu.

Nếu cảnh sát muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, cách tốt nhất chính là ép cô nhận tội. Cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp chứng minh cô là hung thủ, nhưng ngược lại, cô cũng không thể chứng minh mình vô tội.

Xác chết được phát hiện trong tủ quần áo của cô, cô lại không có chứng cứ ngoại phạm vào thời điểm nạn nhân qua đời. Cùng với đó là một loạt trùng hợp, như thể có ai đó cố tình sắp đặt để gài bẫy cô.

Hùng Kiến chết vì suy hô hấp.

Trên người gã chỉ có một vết thương rất nhỏ. Độc tố của ốc nón(*) có thể gây tê liệt tạm thời các chi và dẫn đến khó thở kéo dài.

Độc tính của ốc nón rất mạnh, chỉ cần một vết đâm nhỏ cũng đủ gây chết người.

[*] (ốc nón) là một loài ốc biển thuộc họ Conidae. Vỏ của ốc nón có hình xoắn ốc dạng hình nón, bề mặt vỏ thường mịn và bóng, với màu sắc và hoa văn rất đa dạng, thường có các màu như trắng, nâu, hoặc vàng. Một số loài ốc nón có khả năng tiết ra độc tố thần kinh qua kim chích (radula) của chúng.

Độc tố này được dùng để săn mồi, chủ yếu là các loài cá, động vật giáp xác, hoặc động vật thân mềm khác. Trong ứng dụng y học, nọc độc của ốc nón chứa các hợp chất hữu ích, đặc biệt là conotoxin, được nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực y học, như thuốc giảm đau hoặc điều trị các bệnh về thần kinh.

Cô trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Chỉ nghĩ thôi cũng chẳng ích gì. Cô ngồi dậy, quyết định xuống vườn đi dạo.

Trước đó cô chưa hỏi Kim Trường Minh về chủ nhân căn biệt thự này. Một người có khả năng mua được một ngôi nhà xa hoa như thế này ở Hồng Kông chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Cô đoán, có lẽ là của Bành An?

Nhưng khi xuống cầu thang và nhìn thấy một người, cô biết mình đã đoán sai.

Trên chiếc sofa bọc da màu xám đậm, Trần Triển Tinh vắt chân, vẻ thong dong. Trên tay anh ta cầm một ly rượu vang. Nghe tiếng động, anh ta ngẩng đầu nhìn qua.

Lục Niệm đang mặc chiếc áo sơ mi của anh ta.

Áo quá rộng, phần gấu áo được cô buộc lỏng lẻo ở eo. Còn chiếc quần thì phải thắt dây lưng rất chặt, làm nổi bật vòng eo thon nhỏ. Gấu quần được xắn lên, để lộ cổ chân mảnh mai và một phần da thịt trắng nõn.

Lúc này, Trần Triển Tinh vô cùng yêu thích chiếc áo sơ mi của mình, nhất là khi nó được mặc trên người Lục Niệm, khiến cô trông vừa nhỏ nhắn vừa quyến rũ. Chỉ cần nhìn thôi, anh ta đã cảm thấy đáng yêu pha lẫn một chút mê hoặc.

Anh ta thích, nhưng Lục Niệm thì không.

Vừa thấy anh ta, cô lập tức hiểu ra vấn đề.

Dù sao, vòng quan hệ của Kim Trường Minh cũng không thể tách rời Trần Triển Tinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!