Khi Kim Trường Minh bước ra lần nữa, gương mặt anh ta đầy vẻ nghiêm trọng:
"Ba vị tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền. Vừa rồi bác sĩ Lam gọi điện thông báo, cai ngục sắp chuyển tù nhân về núi Đông Ngũ."
Lục Niệm cầm ấm nước: "Khi nào?"
Kim Trường Minh đáp: "Ngay lập tức. Cai ngục nói rằng sĩ quan Pháp đã ra lệnh, không được trì hoãn thêm nữa.
"Nói cách khác, người mà cai ngục chuẩn bị chuyển đi chính là Liễu Chi. Nếu cô ấy tình nguyện ở lại núi Đông Ngũ thì không sao, nhưng khả năng lớn là cô ấy không đồng ý. Lúc đó, nếu mọi chuyện bung bét, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bành An điềm tĩnh nói:"Cảnh sát Trương, có thể phiền anh nhắm mắt làm ngơ chuyện này được không?
"Kim Trường Minh cảm thấy Bành An đang kéo cảnh sát Trương chính trực vào một vũng lầy. Một khi nguyên tắc đã bị phá vỡ, thì sẽ có lần thứ hai. Trương Quân Năng đáp:"Việc canh giữ tù nhân không phải trách nhiệm của sở cảnh sát, tôi không giúp được. Nhưng, Lục tiểu thư sẽ không thể trốn lâu, các vị nên tính toán cho kỹ."
Lục Niệm đặt ấm nước nóng xuống: "Nếu tôi qua đó ngay bây giờ, có kịp đổi người với Liễu tiểu thư không?"
Bành An mỉm cười: "Lục tiểu thư, trước hết hãy lên thay đồ, những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi."
Lục Niệm vội vàng lên lầu.
"Các anh bàn đối sách đi, tôi không tiện nghe, xin phép lui trước.
"Trương Quân Năng tự giác tránh né, đóng cửa lại khi ra ngoài. Bành An cụp mắt xuống, mặt kính phản chiếu ánh mắt trầm lặng. Trần Triển Tinh nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn rồi hỏi:"Cậu có ý tưởng gì không?"
"Việc này không thể chậm trễ, chúng ta sẽ đưa Lục tiểu thư qua đó." Bành An đáp:
"Dĩ nhiên, tôi còn cần nhờ đến nhân lực của Vân Môn. Tôi cần một nhóm người làm việc trong công ty thương mại của Pháp."
Trần Triển Tinh gật đầu: "Mất khoảng nửa tiếng để sắp xếp."
"Cậu cố gắng nhanh nhất có thể. Luật sư Kim, anh giữ liên lạc với bác sĩ Lam, nhân tiện hỏi xem liệu có thể biết được tuyến đường mà cai ngục sẽ đi hay không."
Bành An đứng dậy khỏi xe lăn: "Chúng ta sẽ đổi người giữa đường.
"* Trần Triển Tinh gọi điện nhưng không liên lạc được với người phụ trách."Tôi ra ngoài một chuyến, cố gắng sắp xếp nhanh nhất. Bành An." Trần Triển Tinh nhìn người bạn của mình: "Tôi giao cô ấy cho cậu, nếu cô ấy bị tổn thương dù chỉ một chút, tôi sẽ hỏi tội cậu."
Bành An không biểu lộ cảm xúc gì: "Đi nhanh lên, đừng nói mấy lời thừa thãi."
Trang phục đã được chuẩn bị đầy đủ. Lục Niệm thay đồ bệnh nhân, lau mặt, làm rối tóc, tự biến mình thành một người trông thật nhếch nhác.
"Lục tiểu thư, tôi đưa cô qua đó.
"Xe của Bành An đã được đem đi sửa, hắn lấy chìa khóa từ Kim Trường Minh, động tác rất gọn gàng. Lục Niệm để ý tới:"Bành An, chân của anh…"
Hắn lập tức dừng lại, đỡ kính, chớp mắt vẻ ngây thơ: "Vừa rồi ngồi lâu, đứng lên thấy không quá mệt thôi mà."
Cô bật cười:
"Anh đấy, nên ra ngoài đi lại nhiều hơn. Từ sau cơn mưa lớn lần trước, anh cứ ở nhà tránh hung thủ. Giờ hung thủ đã bị bắt rồi, anh nên ra ngoài tắm nắng, hỏi bác sĩ cách luyện tập để hồi phục nhanh hơn."
"Được." Bành An cười: "Cảm ơn Lục tiểu thư."
Kim Trường Minh lấy ra một túi đồ từ trong bếp: "Hôm nay không kịp ăn bữa trưa rồi. Chị Vương có để lại chút đồ ăn nhẹ, Lục tiểu thư ăn tạm trên xe nhé.
"Lục Niệm nhận lấy, cảm ơn rồi lên xe với Bành An. Tốc độ xe khá nhanh, cô nghĩ liệu có phải Bành An hơi sốt ruột không. Xe rẽ trái rồi rẽ phải. Bành An đạp phanh, dừng lại giữa đường. Cô hỏi:"Đến rồi à?"
Hắn nhìn chằm chằm vào ngã rẽ phía trước:
"Một lát nữa sẽ có một nhóm công nhân đến đây gây náo loạn. Cảnh tượng sẽ hỗn loạn. Đồng thời, xe áp giải cũng sẽ đi qua ngã rẽ này. Lục tiểu thư, trên xe đó có bác sĩ Lam và hai cai ngục mà chúng ta đã mua chuộc. Chỉ cần việc này không bị báo lên sĩ quan Pháp, thì mọi chuyện sẽ ổn."
"Công nhân từ đâu ra?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!