"Lần này tôi bị trúng độc do ăn một loại thuốc gọi là nhục đậu khấu. Loại thuốc này có chứa thành phần gây ảo giác, nếu dùng quá liều sẽ dẫn đến rối loạn tâm thần cấp tính." Lục Niệm nói: "Mỗi người sẽ có phản ứng khác nhau, lúc đó tôi nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo, đầu óc rối bời."
"Bây giờ cô ổn rồi chứ?" Từ khi Lục Niệm ra viện, cô trông không khác gì người bình thường, Bành An suýt chút nữa quên mất cô từng bị bệnh.
"Bác sĩ Lam là do anh mời đến, chẳng lẽ anh không tin anh ấy sao?"
"Đã là trúng độc, đương nhiên cần thời gian để loại bỏ độc tố." Bành An điềm tĩnh nói: "Lục tiểu thư chưa hoàn toàn khỏe lại, đêm nay nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Liều lượng tôi dùng không nhiều. Nếu Khổng Tịnh Viễn không bị thương, tôi sẽ không nghĩ ra cách này, vì tôi lo hắn sẽ nổi điên. Nhưng giờ hắn thậm chí không thể tự đi, dù hắn có mất kiểm soát, cảnh sát Trương cũng có thể khống chế được." Lục Niệm khẽ nhắc nhở: "Anh phải giấu cảnh sát Trương, anh ấy rất chính trực, không làm những việc mờ ám."
Bành An đẩy kính: "Chẳng lẽ tôi không chính trực à?"
Lục Niệm liếc qua một cái, giọng đầy ý đe dọa: "Anh có nghe lời không?"
Hắn chỉ biết gật đầu.
"Lúc phá án, cảnh sát Trương luôn dựa vào chứng cứ rõ ràng." Giống như vụ án của cô, Trương Quân Năng đã sớm biết cô là hung thủ nhưng chưa có chứng cứ nên không bắt cô: "Có những kẻ thủ ác rất tàn nhẫn, tâm lý vững vàng, dù có k1ch thích thế nào cũng không lộ sơ hở. Nếu lần này Khổng Tịnh Viễn trốn thoát, rất có khả năng hắn sẽ thu tay, muốn bắt lại sẽ không dễ dàng."
"Tất cả nghe theo Lục tiểu thư."
Lục Niệm vỗ nhẹ lên mu bàn tay Bành An: "Tôi biết anh là người của tôi. Nhớ đấy, phải giấu cảnh sát Trương."
Cái vỗ tay của cô rất nhẹ.
Nhưng lại như một dấu ấn nóng rực in trên tay Bành An.
Hắn dùng tay kia đè lên chỗ vừa bị vỗ.
Vẫn nóng ran.
Cảm giác như không thể lau sạch được.Cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra.
Đôi nam nữ kia đã quay lại.
Khổng Tịnh Viễn nghiêng đầu, lại phải chịu đựng ba kẻ mặt dày không biết xấu hổ này nữa...
Đôi chân vừa hồi phục cảm giác đã lập tức truyền đến cơn đau dữ dội. Trên mặt anh ta là nước mưa hòa cùng mồ hôi lạnh. Hơi thở trở nên gấp gáp, anh ta phát ra một tiếng rên.
"Anh sao rồi?" Lục Niệm hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không sao." Khổng Tịnh Viễn xoa chân.
Cô lấy từ trong túi ra một gói thuốc: "Tôi có thuốc giảm đau, nếu không chịu nổi thì thử đi."
"Thuốc gì?"
"Thuốc bột giảm đau do bác sĩ điều chế."
Khổng Tịnh Viễn nhíu mày: "Cô thường xuyên mang theo những thứ này à?"
"Tôi vốn mắc bệnh bẩm sinh, đặc biệt là khi gặp trời ẩm ướt. Thuốc này có thể giúp tôi giảm đau." Lục Niệm xoa bụng: "Nếu anh chịu được thì đừng dùng."
Lục Niệm sẽ không đưa thuốc mà không có lý do. Trương Quân Năng từ bên cạnh đống lửa đứng dậy, định đi qua đây.
"Cảnh sát Trương." Bành An chặn lại, chậm rãi nói: "Mưa vẫn chưa tạnh, đêm nay rất nguy hiểm. Chỉ có một cô gái, chúng ta nên bàn bạc xem hai người nên chia nhau thế nào?"
Khổng Tịnh Viễn nghe câu này, mặt càng nhăn lại.
Bên này, Lục Niệm nói: "Bình thường tôi dùng từ một đến ba gram, anh tự cân nhắc liều lượng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!