Chương 3: (Vô Đề)

Hôm nay người đến núi Đông Ngũ còn có Bành An.

Thời gian hắn và Trương Quân Năng xuất phát là khác nhau. Một chiếc xe chạy với tốc độ nhanh, một chiếc xe chạy với tốc độ chậm, nhưng trùng hợp là hai người đều đến ngoài cổng cùng lúc.

Cổng đen lớn với thanh sắt đan chéo nhau, khảm đinh thép cả to cả nhỏ, nhận diện nhà tù đơn giản rõ ràng.

Trương Quân Năng và Bành An gần như xuống xe cùng lúc. Hai người không chủ động chào hỏi, ngoài chuyện của Lục Niệm, những lúc họ cùng xuất hiện gần như bằng không.

Cổng lớn phát ra tiếng ầm ầm chói tai của kim loại.

Bành An và Trương Quân Năng tự giơ giấy tờ, sau khi đi vào thì người đi bên trái, kẻ đi bên phải.

Gió thu như dao cắt, Bành An phải kéo cao cổ áo lên. Đi được vài bước, hắn quay đầu.

Quả đúng là cảnh sát Trương không đến gặp phụ nữ.

Đây mới là vị cảnh sát mà Bành An thích và làm việc chung.

Cai ngục của núi Đông Ngũ nam nhiều nữ ít, khu nữ tuyển một bà quản giáo.

Khi Bành An đến khu nữ thì đúng lúc bà quản giáo ở cửa đi ra.

Bà ta khoảng hơn năm mươi tuổi, mái đầu nửa xám nửa trắng, nếp nhăn chảy xệ xuống giống như nét sắc. Nghe về mục đích đến đây của Bành An, bà ta nhướng cặp lông mày mảnh như kim lên:

"Hôm nay không may rồi, buổi trưa các ông cai ngục có tiệc mừng, nốc mấy chén rượu nên bây giờ vẫn đang nằm kìa. Chìa khóa của phòng thăm hỏi ở trong tay họ, tôi không làm chủ được." Trong lúc nói, bà quản giáo đã quan sát Bành An một lượt.

Áo khoác lông cừu cao cấp của hắn được cắt may tỉ mỉ, viền túi may trang trí, trên cúc áo còn có hoa văn nhỏ. Bà quản giáo đoán người này có của ăn của để.

Bành An nói: "Tôi muốn gặp Lục Niệm."

Bà quản giáo đứng trước gió bị thổi cho thẳng cả người. Bà ta cuộn hai tay lại rồi giấu vào vạt áo: "Gió thổi làm miệng tôi khô quá, tôi đã nói hết lời cần nói rồi, hôm nay cậu không gặp được đâu.

"Bà ta lùi ra sau, ra vẻ sắp đóng cửa. Bỗng dưng mắt bị cái gì đó làm chói, bà ta nhìn kỹ thì thấy trước mặt xuất hiện một đồng bạc. Bành An vẫn nói câu đó:"Tôi muốn gặp Lục Niệm."

Bà quản giáo nhìn Đông ngó Tây rồi nhanh chóng nhận lấy đồng bạc ấy: "Phòng thăm hỏi bị khoá rồi. Cậu theo tôi, tôi dẫn cậu đến phòng củi gặp cô ta.

"Bành An đẩy cửa vào. Bà quản giáo lại quay đầu:"Nói trước là chỉ được gặp một lát thôi.

"Bà ta nhanh chóng rời đi. * Trong xưởng dệt, tiếng lóc cóc vang lên không ngừng. Bà quản giáo nhìn một cái, tất cả đều là một đám phụ nữ mặc đồ xám. Bà ta gọi:"Lục Niệm.

"Tội phạm nào cũng có một số hiệu. Các cai ngục sẽ gọi thẳng số hiệu. Bà quản giáo tuổi cao, chỉ biết đếm một hai ba bốn và thường gọi sai người. Bà ta cảm thấy gọi tên sẽ thuận miệng hơn. Lục Niệm giẫm một chân trên thanh gỗ máy khâu, một tay giữ chặt dây, cô không nghe thấy tiếng gọi. Lý Đại vẫy tay:"Lục Niệm.

"Lục Niệm quay đầu. Ngoài Lý Đại vẫy tay ra thì còn có bà quản giáo nữa. Bà quản giáo đứng một bên đợi Lục Niệm đi ra mới nói:"Có người đến thăm cô.

"Bà quản giáo quan sát Lục Niệm từ trên xuống dưới. Bà ta đã nhận ra được từ lâu rằng lần nào các ông cai đến gọi C307 đến phòng thăm hỏi, miệng ông nào ông nấy đều nở nụ cười khó giấu. Hóa ra người mang họ Lục này là người giàu có, cực kỳ xa hoa. Bà quản giáo:"Đi thôi, đến phòng củi."

Người thường đến thăm mang họ Kim, tên là Trường Minh, là một luật sư. Một tháng anh ta đến một lần và rất quan tâm tới cuộc sống thường ngày của cô.

Lục Niệm bực mình nên cố tình nói với đối phương chuyện mình đi nặng mấy lần một ngày.

Kim Trường Minh chẳng thay đổi sắc mặt, rất dày công chuyên nghiệp.

Lục Niệm xem như vị luật sư Kim này do quan tâm cô nên mới đến.

Không ngờ rằng người đến lần này lại là Bành An.

Mùa đông còn chưa đến nhưng hắn đã mặc áo khoác dày, cổ áo lông dựng cao che đi đầu cằm của hắn. Chiếc gọng kính vàng như gác trên cổ áo lông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!