Chương 26: (Vô Đề)

Lục Niệm mang lớp hóa trang Liễu Chi ra phố.

Bành An cân nhắc một hồi, rồi gọi điện đến sở cảnh sát: "Cảnh sát Trương."

"Bành tiên sinh, hai ngày trước tôi nghe luật sư Kim nói cậu từng tỉnh dậy. Nhưng mỗi lần tôi tìm cậu, cậu đều đang hôn mê."

"Thật lòng mà nói, cảnh sát Trương, từ nhỏ tôi đã yếu ớt nhiều bệnh. Lần này bác sĩ lại bảo cần tĩnh dưỡng nửa năm."

"Bành tiên sinh, hôm nay có rảnh không? Tôi qua nói chuyện với cậu."

Quá hợp ý, Bành An lập tức đồng ý.

Gặp lại Trương Quân Năng, Bành An không giấu được sự hài lòng.

Để tiếp đãi một vị cảnh sát trẻ trung, phong nhã như vậy, hắn đặc biệt mở một hộp trà Bích Loa Xuân: "Cảnh sát Trương, mời ngồi."

"Bành tiên sinh sống một mình ở đây sao?

"Trương Quân Năng quan sát căn biệt thự mang phong cách kiến trúc châu Âu, có lối vào riêng và một khu vườn, chủ yếu là người nước ngoài, thương nhân giàu có và quan chức cấp cao sinh sống ở đây. Bành An chậm rãi rót trà:"Muốn yên tĩnh chút.

"Hắn không ngồi trên sofa mà ngồi trên xe lăn. Trương Quân Năng suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Chân của cậu…"

"Cần thời gian, chắc có thể hồi phục." Bành An nâng nắp ấm lên, mùi trà xộc lên mũi, hắn rót một tách trà và đẩy sang phía đối diện: "Cảnh sát Trương có nhận được thông tin gì về hung thủ qua lời khai của Phàn Thắng Hổ không?"

"Chúng tôi đã lục soát khắp nơi nhưng vẫn chưa có kết quả. Cậu còn manh mối nào khác sao?"

"Tôi không đeo kính, không nhìn thấy gì cả." Bành An tự rót cho mình một tách trà, nước trà trong vắt, chỉ cần ngửi thôi cũng biết là trà thơm. Hắn không uống ngay mà nói:

"Lúc đó tôi ngửi thấy một mùi hương rất lạ, nhưng chỉ trong chốc lát. Từ khi tỉnh dậy, tôi đã không thể miêu tả được mùi đó nữa."

"Mưa cũng không rửa trôi được mùi hương của hung thủ?"

Bành An khẽ nhíu mày: "Khứu giác của tôi rất nhạy bén." Giống như hắn đột nhiên ngửi thấy mùi hương của Lục Niệm, nhưng cô không xịt nước hoa.

"Không phải chúng tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào. Nạn nhân mà cậu nhìn thấy, cũng như những nạn nhân trước đó, đều có những mối quan hệ tình cảm phức tạp."

"Nhiều ông chủ giàu có cưới nhiều bà vợ bé, nhưng hung thủ lại không nhắm vào họ."

"Chúng tôi đã phân tích đặc điểm của các nạn nhân, có thể hung thủ nhắm vào những người "đùa giỡn với tình cảm

"hơn. Còn các bà vợ lẽ đều có danh phận cả rồi."

Bành An nâng tách trà, nói với giọng thản nhiên: "Cảnh sát Trương, thật sự vất vả cho các anh."

"Tôi biết Bành tiên sinh ở đây không có nhiều manh mối, nếu có, cậu cũng sẽ không giấu tôi lâu như vậy."

Bành An nhấp một ngụm trà rồi nói: "Cảnh sát Trương quả nhiên đoán đâu trúng đó."

"Cậu có lòng tốt, cũng không muốn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng dân gian lại đồn rằng sắp có một cơn mưa lớn nữa.

"Bên ngoài cửa sổ, mặt trời mùa đông đang dịu dàng chiếu rọi. Bành An đẩy nhẹ gọng kính:"Khi nào?"

"Trong vòng ba ngày tới."

Hắn không thể để người phụ nữ đó ra ngoài vào ban đêm.

"Cảnh sát Trương, anh không vội về chứ?"

Lúc này Trương Quân Năng mới bắt đầu thưởng trà: "Có việc gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!