Sau đó chính là cuộc gặp gỡ mà Bành An đã dự liệu từ trước.
Lục Niệm hỏi: "Chân của anh còn cứu được không?
"Nếu không phải có tấm chăn lông cừu dày đắp lên, cô thật sự nghi ngờ một cơn gió cũng đủ thổi bay hắn. Bành An gắng sức đẩy bánh xe lăn, từng động tác đều rất nặng nhọc nhưng rõ ràng đã quen, chứng tỏ không phải ngày đầu tiên hắn phải ngồi thế này."Nếu điều trị tốt thì vẫn có hy vọng."
"Để tôi giúp anh.
"Cô vỗ nhẹ lên chăn, không ngờ lại chạm vào chân hắn, khiến hắn không tự nhiên ra mặt. May mà cô nhanh chóng rụt tay lại:"Anh gầy đi rồi.
"Câu nói này nghe như có phần quan tâm, nhưng thực chất chỉ là lời nhận xét lạnh nhạt. Hắn khẽ cúi đầu:"Từ khi vào đây, tôi ăn ba bữa một ngày do chị Vương chuẩn bị, mong là sẽ khỏe mạnh hơn."
"Khỏe mạnh? Anh sống sót được là tổ tiên nhà anh tích đức rồi." Cô cười nhạt. Tên này đúng là một kẻ xui xẻo, liên tục vướng vào những vụ án mạng, lại còn là những vụ án liên hoàn.
Bành An hỏi: "Lục tiểu thư, sao cô lại bị ngộ độc?"
"Gần đây tôi bị cảm lạnh, ho mãi không khỏi, lại còn bị tiêu chảy. Muốn mau khỏi bệnh nên tôi tăng liều thuốc.
"Nghe có vẻ như một tai nạn. Bành An cảm thấy lời của Kim Trường Minh có lý. Dù Lục Niệm có thông minh đến đâu cũng chỉ là một người phụ nữ yếu ớt. Nếu thật sự gặp phải kẻ mạnh hơn, làm sao cô địch lại nổi? Với thế lực của nhà họ Ngụy, muốn xử lý một"bọ cạp độc
"như cô cũng dễ dàng như giẫm chết một con kiến. May mắn thay, cô tự mình ăn nhầm thuốc chứ không phải bị người khác hãm hại. Hai người đi dạo trong khu vườn. Đã cuối đông, hoa tàn lá rụng, chỉ còn lại những bụi cây trơ trụi và những dấu chân chim trên mặt đất. Bành An ngắm cảnh, còn Lục Niệm thì đẩy xe lăn. Hắn nói:"Vất vả rồi, đoạn này còn lên dốc nữa."
Cô đáp tỉnh bơ: "Anh còn chưa nặng bằng cái xẻng tôi cầm ở núi Đông Ngũ đâu.
"Bành An chỉ im lặng. Sự ân cần dịu dàng ấy chỉ là lớp vỏ không duy trì được bao lâu, rồi cô sẽ bộc lộ ngay cái vẻ hung hãn quen thuộc. Lục Niệm hỏi:"Đã bắt được hung thủ của vụ án đêm giông chưa?"
"Cảnh sát đang rất nỗ lực."
"Anh có nhìn rõ mặt hung thủ không?"
Bành An cười khổ: "Kẻ đó đeo mặt nạ, mà kính của tôi lúc đó cũng bị rơi, nên chẳng nhìn rõ gì cả."
Tên yếu đuối như gà bệnh, toàn thân chẳng thấy nổi một điểm nào ra hồn.
"Kẻ sát nhân thì không nghĩ vậy đâu. Nếu hắn biết anh còn sống, có lẽ sẽ tìm cách diệt khẩu. Việc không quá ba lần, đến lần thứ ba chắc anh chẳng còn mạng mà về nữa."
"Gần đây tôi ít ra ngoài. Hơn nữa, báo chí không đăng thêm tin tức, có thể hắn nghĩ tôi đã chết rồi."
"Vụ án này có nhiều nạn nhân như thế, chẳng lẽ cảnh sát không có chút manh mối nào sao?
"Báo chí chỉ toàn dùng những từ ngữ chung chung để miêu tả hung thủ: tàn nhẫn, máu lạnh, giết người không ghê tay. Chẳng có thông tin cụ thể nào, không chiều cao, không ngoại hình, thậm chí giới tính cũng mù tịt."Từ vụ án đầu tiên, cảnh sát Trương đã lao vào điều tra, tất bật không ngừng nghỉ. Nghe nói, hung thủ nhắm vào những người có mối dây dưa tình cảm.
Hắn rất xảo trá, nhưng với tài năng điều tra của cảnh sát Trương, chắc chắn sẽ tóm được hắn.
"Trương Quân Năng luôn hành xử đúng mực, không vượt giới hạn. Ngay cả khi phải gửi đồ lên tận núi Đông Ngũ, nhưng trong lòng anh ấy chắc chắn vẫn sẽ nhớ rõ mình là cảnh sát, còn Lục Niệm là phạm nhân. Nếu không chủ động thúc đẩy, Trương Quân Năng sẽ giữ khoảng cách trong suốt mười hai năm Lục Niệm thụ án. Bành An mở lời:"Hôm nay…"
Không ngờ Lục Niệm cũng lên tiếng cùng lúc: "Hôm nay…"
Cô nhướng mày, nở nụ cười: "Anh muốn nói gì?"
Bành An mỉm cười, nhường lời cho cô: "Lục tiểu thư nói trước đi."
Cô đặt một tay lên tay vịn xe lăn, hơi nghiêng người về một bên: "Tôi có việc phải ra ngoài."
"Việc gì?" Bành An ngước mắt, nhận ra cô đang đứng rất gần.
"Chuyện cá nhân."
Trong suy nghĩ của Bành An, "chuyện cá nhân
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!