Chương 24: (Vô Đề)

Hôm nay đến lượt Lý Đại vào bếp làm việc.

Buổi sáng, Lục Niệm dặn dò: "Hôm nay tôi thấy không khỏe, phải đến phòng y tế. Khi cai ngục mang thuốc đến bếp, đừng có sắc thuốc mà hãy giấu thuốc mang về."

Lý Đại lo lắng hỏi: "Lục Niệm, cô khó chịu chỗ nào vậy?"

"Tôi không sao, cứ làm theo lời tôi nói là được.

"Lý Đại gật đầu. Cô ấy biết lời Lục Niệm không bao giờ sai. Lục Niệm ôm bụng, tìm đến bà quản giáo. Thấy mặt mày Lục Niệm tái nhợt, lưng còng, mồ hôi nhễ nhại, bà quản giáo hỏi:"Cô lại làm sao nữa?"

"Bà quản giáo, có lẽ hôm qua tôi bị lạnh, nửa đêm đau bụng dữ dội không ngừng. Hôm nay tôi…" Cô chưa kịp nói hết thì đã nhăn mặt, khom người như thể đau đến không chịu nổi.

"Giờ mới thấy cô đúng là tiểu thư yếu đuối."

Bà quản giáo cười khẩy rồi nói: "Tôi sẽ đi xin phép để cô vào phòng y tế."

"Cảm ơn bà.

"Lục Niệm khẽ nghiêng người, liếc nhìn chân trời xa xăm. * Phòng y tế. Bác sĩ bắt mạch:"Tỳ vị hư hàn, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Dùng bột nhục đậu khấu hòa với nước gừng, mỗi lần uống một liều. Tôi sẽ kê thuốc cho ba ngày, giao cho cai ngục rồi chuyển đến nhà bếp để sắc thuốc.

"Lục Niệm gật đầu. Đến tối, Lý Đại đưa cho Lục Niệm gói thuốc mà cô ấy đã giấu:"Tôi đã khâu một cái túi nhỏ vào trong áo rồi lén mang về đấy."

Lục Niệm trộn toàn bộ thuốc của ba ngày lại với nhau. Cô cân nhắc kỹ lưỡng, đây là kế hoạch để thoát ra ngoài, không phải tự đầu độc mình. Mọi thứ, từ độc tính đến thời gian phát độc, đều phải tính toán tỉ mỉ.

Khi mọi thứ đã xong, đến ngày thực hiện, Lục Niệm có chút lo lắng.

Cô không sợ chết, nhưng nếu cô chết, bức thư của 904 sẽ mãi mãi biến mất. Sự hy sinh của anh ta cần phải có ý nghĩa hơn thế.

Lục Niệm hạ quyết tâm, cắn răng, nuốt hết bột nhục đậu khấu.Sau khi đã trừ khử được cái gai trong mắt là Liễu Chi, Bành An không ở lại bệnh viện nữa.

Vì chuyện bất ngờ của Liễu Chi mà ông bà Bành chưa kịp đi Tô Châu.

Không muốn bị họ cằn nhằn, Bành An chuyển đến một căn biệt thự của Trần Triển Tinh.

Hắn xem nơi đây như nhà mình, thậm chí còn gọi một người giúp việc họ Vương từ nhà họ Trần đến phục vụ.

Mùa xuân chưa đến nhưng Bành An đã tận hưởng cuộc sống thư thái, chỉ chờ ngày xuân ấm áp.

Hắn đang nằm trên ban công sưởi nắng mùa đông, chợt nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của Kim Trường Minh: "Bành tiên sinh!"

Hắn ngoái đầu lại: "Luật sư Kim, có chuyện gì gấp vậy?"

Kim Trường Minh quả thật rất lo lắng, vội vàng báo cáo: "Nhận được tin từ nhà tù Đông Ngũ, Lục tiểu thư bị trúng độc."

Bành An nghe vậy, ánh mắt đang uể oải bỗng trở nên sắc bén.

"Cái gì?"

"Điều kiện y tế ở núi Đông Ngũ rất kém, họ không thể chữa trị, cần xin phép để đưa cô ấy ra ngoài."

"Bác sĩ có nói rõ về độc tính không?"

"Tạm thời chưa xác định được độc tố. Không biết trúng loại độc nào, cũng không rõ thời gian phát tác, chỉ biết Lục tiểu thư nói mắt mờ, không nhìn thấy rõ."

"Nhanh chóng đưa cô ấy ra ngoài. Luật sư Kim, anh đi lo lót quan hệ, từ trưởng ngục đến lính canh, ai có liên quan đến núi Đông Ngũ đều phải chu cấp đầy đủ. Tiền bạc không phải vấn đề. Với danh tiếng của nhà họ Trần ở khu tô giới Pháp, chúng ta vẫn có tiếng nói."

Mặc dù đã nói vậy nhưng sau khi Kim Trường Minh rời đi, Bành An vẫn nhấc máy gọi một cuộc điện thoại.

"Thư ký trưởng, lâu rồi không gặp, tôi là Bành An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!