"Nói thật lòng, Bành tiên sinh, anh nên nghe điện thoại của Lục tiểu thư." Kim Trường Minh nói:
"Dù sao tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của cô ấy, không nỡ nói dối. Cô ấy rất quan tâm anh."
Ngày xuân tươi sáng, mỗi ngày Bành An đều ở lại đây, giọng nói lạnh tanh không cảm xúc: "Anh sắp xếp đi, đưa cha mẹ tôi đến Thượng Hải. Tôi vẫn không yên tâm để Liễu Chi tiếp cận họ."
"Tôi không điều tra được nguồn gốc của Liễu Chi. Bành tiên sinh, anh có muốn huy động quan hệ phía chính quyền thành phố không?"
"Tôi và chính quyền thành phố là quan hệ công việc, ở Thượng Hải có nhiều thế lực khác nhau, anh cũng không biết trong chính quyền thành phố đâu là gián điệp, đâu là nội gián, đâu mới là người mình. Tôi gặp một người cũng phải áng chừng trong lòng ba phần, càng ít người biết bệnh tình của tôi càng tốt."
Kim Trường Minh gật đầu: "Tôi sẽ sắp xếp hành trình cho ông Bành và bà Bành." Anh ta đang định ra ngoài, tay vừa đặt lên cửa đã bị Bành An ngăn lại.
"Người phụ nữ đó gọi cho anh từ núi Đông Ngũ à?"
"Phải. Có lẽ là mượn dùng điện thoại trong phòng làm việc của cai ngục."
"Anh làm việc của mình đi." Bành An ngồi trên xe lăn, ngắm cảnh ngoài cửa sổ rất lâu, rất lâu.
Dãy núi Đông Ngũ phía xa, ngập tràn sắc xuân.
*
Lúc này, Lục Niệm đang đứng trên núi Đông Ngũ.
Gió Bắc thổi qua. Cô thắt chặt khăn quàng cổ, nhưng lại nghĩ đến, Bành An mới là người cần quàng khăn nhất, hắn mà còn không giữ gìn sức khoẻ thì chết mất.
Cô đã đan xong chiếc khăn thứ ba, khăn len màu xanh đậm, dáng dài kiểu nam. Cô muốn tặng lại cho Trương Quân Năng một món quà, nhưng thân phận của cô đã định sẵn là không thể tặng lại.
Để một cảnh sát đeo khăn quàng cổ được đan ở núi Đông Ngũ, há chẳng phải là trò cười sao.
Chiếc khăn quàng này được đặt dưới chăn. Nếu Bành An có thể qua được ải này, thì tặng khăn quàng cho hắn.
Lục Niệm cắm cuốc xuống đất, đột nhiên nghe thấy cai ngục hét: "C307, có điện thoại."
Có tin về Bành An sao? Lục Niệm vứt cuốc xuống, chạy như bay xuống núi. Là tin tốt hay tin xấu? Khi thật sự đã đứng trước điện thoại, cô dừng lại một lúc trước khi nhấc máy: "Alo.
"Đầu dây bên kia còn chưa kịp nói chuyện, đã vang lên tiếng ho húng hắng. Lục Niệm vừa nghe thấy tiếng ho quen thuộc, trong lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm."Khụ... Lục... khụ khụ."
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của hắn như thế nào, mặt đỏ bừng, lông mày cau lại, dáng vẻ đáng thương. Cô mỉm cười: "Anh cứ từ từ mà ho.
"Có thể ho, chứng tỏ người còn sống. Mắt Bành An hướng về núi Đông Ngũ:"Lục tiểu thư."
Lúc này, cuối cùng Lục Niệm cũng thả lỏng: "Bị thương ở đâu vậy?"
"Bị thương ở lưng, hung khí là một lưỡi liềm có răng cưa." Bành An vỗ vỗ tay vịn của xe lăn, cười khổ: "Lúc chạy trốn bị ngã, chân của tôi…" Hắn nói nửa vời, lộ ra vẻ khó nói.
"Để lại di chứng sao?"
Lục Niệm hỏi: "Có phải tàn phế luôn không?"
"Có khả năng…" Bành An lẩm bẩm.
"Bác sĩ nói gì?"
"Đại khái phải dưỡng thương hơn nửa năm…"
"Còn sống là tốt rồi. Chân bị tàn tật thì có thể dùng xe lăn, có thể lắp chân giả, không sao đâu."
"…" Đây là lời an ủi sao? Luật sư Kim có đang cường điệu hóa khi nói "Cô ấy rất quan tâm anh" không? Bành An nói: "Lục tiểu thư đừng lo lắng quá, ở trong đó vui vẻ nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!