Trần Triển Tinh vừa quay lại đã thấy bộ dạng đáng xấu hổ của Tiền Tiến, nước mắt nước mũi tèm lem.
Anh ta vỗ nhẹ Tiền Tiến: "Đừng khóc nữa."
Tiền Tiến nức nở nói: "Em thích một cô gái, bây giờ tung tích chưa rõ." Tung tích không rõ trong thời loạn, lành ít dữ nhiều.
"Chia buồn."
"Lúc em biết tin, cả người như mất đi trọng lượng, trong tim trống rỗng một chỗ, em phải mất bao lâu mới bù đắp được chỗ trống đó?"
"Có thể là một ngày, có thể là một năm, ba năm, năm năm. Tình cảm của con người không thể chiến thắng thời gian, mày tiếp tục sống, vết thương tự khắc sẽ liền lại."
"Anh Trần, anh chưa từng đau khổ đúng không? Nói thì dễ lắm."
"Tao từng thấy tình yêu sinh ly tử biệt." Trần Triển Tinh nói: "Người đàn ông đó chết rồi, tao vốn nghĩ cô ấy sẽ gục ngã trong đau đớn.
Nhưng ngày đầu tiên sau khi người đàn ông đó qua đời, cô ấy đã bắt đầu thu thập bằng chứng, tìm kiếm công lý cho chính mình, tiếc là vận may đã không đứng về phía cô ấy, cô ấy chỉ có thể lấy ác diệt ác, một mình đi hết con đường tăm tối.
Bàn về tình yêu của cô ấy, lỗ hổng trong trái tim cô ấy không hề nhỏ hơn mày, nhưng cô ấy vẫn kiên trì.
"Và có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, ra tay với anh ta. Cô ấy? Anh ấy? Tiền Tiến tưởng Trần Triển Tinh đang kể câu chuyện của chính mình. Không phải tất cả mọi người đều như vậy sao, biến quá khứ của mình thành quan điểm dưới góc nhìn của bên thứ ba, giả vờ mạnh mẽ. Tiền Tiến ngừng khóc:"Anh Trần, anh đang nói về mình đấy à."
Trần Triển Tinh cười nói: "Mày nghĩ sao?
"Anh ta khao khát Lục Niệm, là h@m muốn, là chinh phục, cũng là ám ảnh. Không liên quan gì đến tình yêu, đây là bản năng của đàn ông đối với sắc đẹp. * Buổi chiều, bà quản giáo đứng ngoài cửa phòng dệt, lắc đầu ra hiệu cho Lục Niệm ra ngoài. Lục Niệm đi theo đến góc tường. Bà quản giáo nói:"Hôm nay cảnh sát Trương đến đưa cho cô hai hộp quần áo."
Lục Niệm sửng sốt một lát.
"Đương nhiên không thể cầm hai hộp đi cùng một lúc, đồ để trong phòng tôi, cô sang lấy vài món rồi đi." Bà ta nhấn mạnh: "Tuyệt đối không được cầm cả hai hộp đi.
"Lục Niệm hiểu ý, thứ cô không thể mang đi sẽ để lại cho bà quản giáo. Hai chiếc hộp được đặt trước cửa phòng bà quản giáo."Đây là hàng Tây phải không?" Bà quản giáo dùng ngón tay móc một túi đựng đồ lót lên: "Đối phương rất chu đáo."
Có một giám đốc Bành, sau lại thêm một cảnh sát Trương. Bà quản giáo phải nhìn Lục Niệm với ánh mắt ngưỡng mộ: "Nhân tiện, cảnh sát Trương nói đây là quà năm mới."
"Cảm ơn bà."
Lục Niệm chọn ra hai bộ, một bên trong và một bên ngoài.
Lục Niệm rời đi.
Lần trước gặp mặt, Trương Quân Năng không hề đề cập tới chuyện quần áo. Nghĩ cũng phải, anh ấy là cảnh sát, chỉ có thể bí mật quan tâm cô, sự chu đáo của anh ấy khiến cô cảm động.
Cô đan hai chiếc khăn quàng cổ, một cho mình, một cho Lý Đại, cô dự định đan thêm một chiếc khăn khác cho Trương Quân Năng.
Lục Niệm ôm quần áo quay lại.
Mã Thủy Dung liếc nhìn qua.
Ngày đó, sau khi đối đầu, hai người đều mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng xem như bình an vô sự. Nhưng, thấy Lục Niệm không có động tác tiếp theo, Mã Thủy Dung lại lộ rõ bản chất: "Nghe nói hôm nay con hồ ly tinh này bắt được một cảnh sát."
Lục Niệm không khách khí: "Cẩn thận cái miệng của mày, họa từ miệng mà ra, có một ngày mày chết thế nào cũng không biết đâu."
Mã Thủy Dung cười lạnh:
"Mày tưởng mày kể vài cái cây ở núi Đông Ngũ là tao sợ sao? Muốn giở trò, tao sẽ không thua. Bình thường mày cũng giả vờ giấu ảnh bạn trai dưới gối, ban ngày lại tán tỉnh vài tên đàn ông, tao thấy xấu hổ thay mày đấy."
Lục Niệm lạnh lùng:
"Nếu mày còn nói nửa lời lung tung về bạn trai tao, tao sẽ cho mày ở lại núi Đông Ngũ làm phân bón mãi mãi. Tao nói được làm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!