Rõ ràng có sự ngột ngạt cần được giải tỏa, Trần Triển Tinh trông rất uể oải.
Người không cử động nhưng dòng suy tư lại đang bay bổng.
Anh ta tính toán thời gian đi làm của mình và Lục Niệm. Anh ta có nên tiếp tục chịu đựng đám đàn ông hôi hám đó vì cuộc gặp gỡ hai lần một tháng không?
Đây là vấn đề bên nặng bên nhẹ.
Trần Triển Tinh đến nhà tắm.
Trong tiếng nước "róc rách", anh ta nhìn cậu em nhỏ của mình một cái.
Lâu rồi không gặp phụ nữ, anh ta cứ nhớ mãi không quên thứ tuyết trắng ấy. Không chỉ như thế, tắm rửa xong quay về giường, anh ta nghĩ mãi mới ngủ được.
Người đã ngủ say, trong mơ vẫn có Lục Niệm.
Anh ta mơ thấy một hình ảnh, Lục Niệm tựa lên vai bạn trai, nghe thấy Trần Lực Hào gọi, cô quay mặt sang.
Mắt sáng răng trắng, xinh đẹp tuyệt trần.
Đàn ông ở đó người nào người nấy đều có địa vị và thế lực hơn bạn trai của cô nhưng cô lại không để ý. Đôi mắt long lanh chăm chăm vào gương mặt của bạn trai, tràn đầy yêu thương.
Cô và bạn trai tay trong tay, nụ cười mỉm khó giấu trên khoé môi. Nếu không phải vì có người ở đó, có lẽ cô sẽ nép vào lòng bạn trai.
Hai người thể hiện tình cảm rất chướng mắt.
Trần Lực Hào cười vài tiếng.
Trần Triển Tinh nghe tiếng cười đó thôi đã biết họ có suy nghĩ gì.
Nếu như chuyện không phát triển tới đoạn Lục Niệm báo thù, Trần Triển Tinh mãi chỉ là một người ngoài cuộc.
Trong mơ, anh ta đến gần và nhìn rõ người phụ nữ này.
Làn da trắng, xanh xao như không có sắc máu. Cô cắn môi tới rách cả da, khóe mắt ửng đỏ, phẫn uất lườm mấy người đàn ông. Cô run rẩy cầu xin cho bạn trai.
Trần Triển Tinh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ép cô ngẩng đầu.
Lục Niệm như này không phải là đẹp nhất, vẻ hấp dẫn nhất của cô có lẽ là khuôn mặt tươi cười lúc báo thù, giống như lưỡi dao sắc, ánh sáng phản chiếu trên dao.
Lúc ấy, cô đang nước mắt lã chã, bỗng nhiên lại cười với anh ta.
Trần Triển Tinh nghĩ rằng đàn ông mà nhìn thấy cặp mắt mê hoặc này thì chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện chết dưới váy cô.
Anh ta kề sát lại, khẽ hỏi cô: "Trong nụ cười giấu dao à?"
"Chắc chắn rồi.
"Lục Niệm chẳng hề che giấu sát ý với anh ta, móng tay sắc nhọn ghim vào da thịt anh ta. Ngược lại, Trần Triển Tinh lại bật cười:"Đã rất nhiều năm tôi chưa có đối thủ rồi đấy."
Hai tay cô quấn lên vai anh ta, thổ khí như lan(*): "Anh không sợ chết à?
"(*) Một câu thành ngữ để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân xinh đẹp động lòng người. Anh ta ôm vòng eo của cô:"Tôi cũng nóng lòng muốn thử chết dưới đóa mẫu đơn."
Cô vẫn cười, là nụ cười mê hoặc mà anh ta sẵn lòng muốn thấy, nụ cười ấy muốn thu phục tất cả những người đàn ông không nghe lời. Khuôn mặt gây hoạ này, một khi dùng mỹ nhân kế thì kiểu gì cũng thắng. Vào giờ phút này, dù cho trong tay cô có dao, anh ta cũng tình nguyện nuốt xuống.
Những người đàn ông khác đã rời đi, trong hình ảnh chỉ còn lại anh ta và cô. Ánh lửa xung quanh cao ngất gây nên một vùng nóng rực.
Trần Triển Tinh mở bừng mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!