Ông bà Bành mời bạn bè đến nhà làm khách.
Họ đặt hai bếp lò ở ngoài sân.
Liễu Chi nói, đây là thịt nướng. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dày kiểu phương Tây, một chiếc váy ngắn màu xanh lam, gấu váy bay phất phơ.
Ngoài Bành An ra thì những người có mặt đều là người lớn tuổi, gấu váy bay chỉ để Bành An nhìn thấy.
Năm mới đang đến. Gió lạnh cuốn bay chiếc lá cuối cùng trên cây, mây đen nặng trĩu tưởng như muốn rơi xuống.
Bành An ngồi trên ghế sofa phía trong.
Hắn mong một trận mưa như trút nước sẽ dập tắt ngúm lò nướng ngoài sân.
Bà Bành lâu không thấy con trai xuất hiện, nói với Liễu Chi: "Liễu Chi này, An An bận rộn trong nhà, cháu đi gọi nó nhé."
Liễu Chi ngượng ngùng, bước chân lại không chút do dự, đẩy cửa đi vào, liếc mắt đã thấy Bành An: "Bành tiên sinh.
"Bành An chỉ giả vờ không nghe thấy, bước ra khỏi cửa. Bà Bành quay đầu thấy con trai, chạy lại:"An An, con đi đâu vậy?"
"Đi dạo.
"Bành An lên xe, đóng cửa sổ lại, cách ly mình khỏi mọi sự quấy rầy. Hắn nhấn ga, chiếc xe phóng đi. Các con phố, ngõ hẻm mang không khí Tết ấm áp, cửa hàng trong các trung tâm thương mại treo biển khuyến mãi dịp Tết, các cửa hàng kiểu Trung treo đèn lồ ng đỏ. Bành An không có đích đến, xe rẽ trái rẽ phải, đến khi thấy một người đang vẫy tay phía trước. Người vẫy tay là Phàn Thắng Hổ. Chiếc xe đến ngã tư giống như lần trước. Bành An dừng xe. Phàn Thắng Hổ bước đến cạnh xe. Bành An hạ kính xe xuống:"Chào ông."
"Chàng trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.
"Phàn Thắng Hổ đặt một tay lên cửa kính xe. Bành An nhìn thấy vết chai dày trên tay ông ấy:"Phải đó, trùng hợp thật."
Phàn Thắng Hổ lấy từ trong túi áo khoác sờn rách của mình ra một thứ gì đó, nhìn Bành An qua cửa sổ xe: "Chàng trai trẻ, trả cho cậu một chút trước, còn lại tính sau."
"Chút tiền này ông có thể giữ lại. Ông à, lần trước ông có đi khám sức khoẻ chưa?"
"Tôi cứng cỏi khỏe mạnh, có thể sống đến tám mươi tuổi." Phàn Thắng Hổ búng một cái vào ghế phụ trên xe, chỉ về phía sau:
"Chàng trai trẻ, tôi sống ở hẻm đó. Muốn đòi nợ thì đến tìm tôi."
Phàn Thắng Hổ bước đi như gió, thân nhẹ tựa chim én. Chớp mắt đã mất hút trong con hẻm dài sâu thẳm.
*
Bành An đỗ xe, xuống xe đi dạo.
Nơi này cách sở cảnh sát không xa, nếu có thể gặp Trương Quân Năng, vừa khéo có thể trao đổi chuyện đồ lót với anh ấy.
Lục Niệm và Trần Triển Tinh chiến đấu đến anh sống tôi chết, sau này cô rơi vào tay Trương Quân Năng, là một kết thúc hoàn hảo.
Có một chiếc ô tô đỗ bên ngoài quán mì, Bành An nhận ra, là chiếc mà Trương Quân Năng lái đến núi Đông Ngũ.
Hắn bước vào quán mì, quả nhiên gặp được người: "Cảnh sát Trương."
Trương Quân Năng quay đầu lại: "Bành tiên sinh."
"Ông chủ, cho một bát mì." Nói xong, Bành An quay sang nhìn Trương Quân Năng: "Năm mới mà vẫn chưa được nghỉ sao?"
"Các tù nhân không ăn mừng Tết Nguyên Đán, cảnh sát chúng tôi cũng vậy."
Bành An chỉ vào chiếc ghế đối diện Trương Quân Năng: "Một mình tôi, có phiền không?"
"Mời ngồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!