Chương 15: (Vô Đề)

Trời hanh khô, từng đám mây bay xa xa.

Chỉ cần Bành An ở nhà, bà Bành sẽ bắt đầu nhắc mãi: "Có ba điều bất hiếu, không có đời sau là tội nặng nhất.

"Hắn đến quán trà. Quán trà hai tầng có mặt tiền rộng rãi, một tấm biển lớn viết chữ"Có Mây"

- đây là địa bàn của Vân Môn.

Trong khu vực ngồi dưới tầng một bày những dãy bàn tròn, những chiếc ghế vuông nhỏ. Trên bàn có tách trà, ấm trà, hộp đựng trà đặt ngay ngắn.

Hương trà tỏa khắp phòng.

Nhưng ở góc tầng hai có một quầy đánh bạc, tung xúc xắc, cược lớn nhỏ. Khung cảnh còn náo nhiệt hơn cả khu thưởng trà tầng dưới.

Đây không đơn giản chỉ là một quán trà, mà còn là vùng đất chứa đủ hạng người.

Kịch diễn ở tầng một, Bành An tìm được một chỗ ngồi bên cửa sổ.

Vở kịch hôm nay rất nổi tiếng, kể về Phan Kim Liên và Võ Tòng.

Bành An uống hai ngụm trà, cảm thấy nhạt nhẽo, tai hắn không nghe kịch nữa, bắt được khách bên cạnh đang nói chuyện.

Một người nói: "Nghe nói mấy ngày tới sẽ đổ mưa to đúng không?"

Một người khác: "Có đâu, bên ngoài đang nắng to lắm."

Một người nói: "Thật đấy, chú tôi làm bên thiên văn, cũng phải chắc tám, chín phần."

Một người khác: "Sắp qua năm mới rồi, chắc sát nhân cũng phải ăn bữa cơm đoàn viên chứ?

"Vở kịch ngày càng gay cấn, lên đến cao trào lại bị tiếng hò reo của những con bạc trên tầng hai lấn át phần đặc sắc nhất. Bành An bước ra khỏi quán trà. Vẫn nên đi gặp bọ cạp độc thôi. * Gió Bắc vù vù thổi qua. Lục Niệm rùng mình, bước vào phòng thăm hỏi. Bành An xanh xao hơn lần trước gặp nhau, đầu tóc bù xù. Lục Niệm ngồi xuống, ánh mắt như cây đinh đóng chặt trên mặt hắn. Mặt hắn dần đỏ lên, nắm chặt tay, cụp đôi mắt ngây thơ xuống. Lục Niệm nghi ngờ hắn sắp cưỡi hạc về trời:"Anh lại bị bệnh à?"

Bành An ho khan: "Trúng gió nhẹ, sắp khỏi rồi."

"Chăm sóc tốt cho bản thân, cha mẹ anh chỉ sinh có một đứa con trai là anh thôi."

Bành An không cảm thấy câu này của cô chân thành được bao nhiêu, dù sao chính tay cô đã gi ết chết đứa con trai khác của cha mẹ hắn. Hắn mím môi: "Lục tiểu thư, năm mới sắp đến rồi, có cần tôi sắm cho cô chút đồ Tết không?"

"Tôi cần đồ Tết làm gì? Hối lộ cai ngục à?"

"Năm mới cũng cần ăn chút gì ngon chứ." Bành An cúi đầu: "Cha mẹ tôi muốn đến gặp cô, nhưng hai người họ da mặt mỏng, chuyện của em trai tôi… hai người họ vẫn cảm thấy rất áy náy.

"Lục Niệm không nói gì. Sự quan tâm của ông bà Bành cũng không giúp ích được gì. Bành An càng cúi thấp đầu:"Xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của cô."

"Ngẩng đầu lên.

"Hắn ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, nhưng hai tai lại đỏ bừng. Lục Niệm cười nói:"Hôm nay anh đến đây làm gì? Để tặng đồ Tết à."

Bành An lấy một phong bì ra, đẩy tới: "Nhận lấy, ở trong đó sống cho tốt."

Từ khi Lục Niệm đến núi Đông Ngũ, Bành An đã chịu trách nhiệm cho mọi chi tiêu của cô. Phong bì màu trắng này vô tình khơi dậy cảm giác tội lỗi trong cô. Cô hỏi: "Đây là tiền anh tự ứng trước à?"

"Không phải."

Hắn ngập ngừng: "Phải… phải…"

Cô hỏi: "Của ai vậy?

"Của Trần Triển Tinh. Nhưng Bành An không nói cho cô biết, chỉ né tránh ánh mắt của cô. Lục Niệm cảm thấy đây chính là giấu đầu lòi đuôi:"Chắc chắn là tiền anh tự ứng, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!