"Em cũng có tội.
"Bất chợt, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh. Đúng là một lời thừa thãi, bởi nếu không có tội thì ai lại lên núi Đông Ngũ. Người nói là Tiền Tiến. Hôm nay gã làm việc rất chăm chỉ, nhưng giọng nói lúc nào cũng phảng phất chút ai oán. Trần Triển Tinh hít một hơi thuốc và hỏi:"Tội gì?"
Tiền Tiến dừng tay, tựa trọng tâm cơ thể vào chiếc xẻng: "Em chợt nhận ra, em là một người vô tình."
Xung quanh lặng đi vài giây, rồi bỗng chốc vang lên tiếng cười ầm ĩ.
"Trước giờ không biết đấy, hóa ra cậu cũng biết đùa như vậy.
"Một người lau nước mắt vì cười quá nhiều. Tiền Tiến là người nhút nhát và rụt rè nhất trong nhóm, ai cũng coi gã như một kẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt. Tiền Tiến phân bua:"Mấy người không hiểu đâu."
"Đương nhiên là chúng tôi không hiểu rồi." Người kia tiếp tục cười: "Chưa từng nghe ai vì tội vô tình mà phải lên núi Đông Ngũ chuộc tội cả."
Nghe những lời chế nhạo của đám người này, Tiền Tiến không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh Trần Triển Tinh, gã nịnh nọt: "Anh Trần, em làm xong việc rồi, để em giúp anh."
Trần Triển Tinh vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi, gạt tàn thuốc rồi lại hỏi: "Cảnh sát tìm mày chỉ vì chuyện này thôi à?"
"Hả?
"Tiền Tiến hơi bất ngờ, gã nghĩ Trần Triển Tinh vốn không quan tâm đ ến chuyện của mình. Dĩ nhiên, Trần Triển Tinh chẳng bận tâm, chỉ là tiện nói chuyện linh tinh cho bớt sự bực dọc trong lòng. Xa xa, Lục Niệm đứng cách anh ta khá xa. Nhìn thấy cô, anh ta lập tức nổi cơn bực tức. Không thấy cô, anh ta lại như bị dẫn dụ, loay hoay như ruồi mất đầu."Bạn gái cũ của em mất tích rồi.
Khi cảnh sát nói chuyện này, em nhận ra mình không hề bận tâm." Tiền Tiến như chìm vào ký ức:
"Em quen cô ấy từ thời sinh viên, lúc đó em không chỉ học sách vở mà còn học về cô ấy. Bọn em từng có những kỷ niệm đẹp. Nhưng giờ em lại không quan tâm đ ến cô ấy nữa."
"Ồ." Trần Triển Tinh đáp một cách hờ hững, mắt lại hướng về phía hàng rào sắt.
"Anh Trần, thời sinh viên của anh thế nào?" Tiền Tiến hỏi.
"Ừm, từng để ý đến một người.
"Trần Triển Tinh đáp qua loa. Tiền Tiến đã tốn công nịnh nọt suốt, cuối cùng cũng chờ được khoảnh khắc Trần Triển Tinh mở lòng. Gã lập tức tâng bốc:"Người có thể khiến anh Trần bận tâm chắc chắn là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang."
"Đúng là người đẹp, nhưng đó là đàn ông.
"Trần Triển Tinh nhớ lần đầu gặp Bành An, anh ta đã biết sau lớp vỏ học trò ngoan hiền của Bành An là một con người lạnh lùng, vô tình. Anh ta muốn lột bỏ chiếc mặt nạ của Bành An, thế nên mới tiếp cận hắn. Quả nhiên, Bành An và anh ta là cùng một loại người. Nhắc đến"người đẹp
", Tiền Tiến nhìn về phía Trần Triển Tinh. Sáng nay, Trần Triển Tinh vừa cạo sạch râu."Anh Trần, em phát hiện mỗi lần anh đến núi Đông Ngũ đều rất có phong cách." Tiền Tiến là kẻ lanh lợi, chỉ cần nhìn là biết ai mạnh ai yếu. Việc nhận ra những thay đổi trước khi Trần Triển Tinh bắt đầu lao động đã khẳng định sự quan sát tinh tường của gã.
Trần Triển Tinh khẽ cười. Đây là buổi gặp đặc biệt giữa anh ta và Lục Niệm.
Hôm nay thời tiết trong lành, đã trở lại mùa nắng ấm áp.
Trần Triển Tinh lặng lẽ hút thuốc dưới gốc cây. Mùi thuốc lá vẫn như ngày trước, nhưng chẳng có thứ gì xua tan được cơn nghiện trên đầu môi anh ta.
Thân cây to lớn che khuất bóng dáng, nơi đây chỉ có mình anh ta.
Anh ta đang đợi. Đợi một lần gặp gỡ, một cuộc hội ngộ có thể khiến anh ta mất ngủ.
Phía bên kia, mấy gã đàn ông đang nhìn về phía này.
Gã A cuốc đất hai lần rồi dừng tay:
"Lần nào đến núi Đông Ngũ, anh Trần cũng đứng ở đó hút thuốc, chẳng cho ai lại gần. Cây đó là anh ta trồng chắc?"
Gã B ghé lại gần, thì thầm: "Anh Trần với một cô gái…
"Câu nói bị dừng lại giữa chừng, lập tức thu hút ánh mắt sáng rỡ của những người khác. Gã B cười gian:"Thân mật rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!