Chương 11: (Vô Đề)

Lục Niệm khẽ cong môi.

Bành An trông có vẻ lúng túng: "Không, tôi không có... không có ý đó."

"Tôi nghĩ anh cũng không đủ can đảm để làm vậy."

"Tôi muốn mượn cô một ít tiền…" Mặc dù xấu hổ, cuối cùng hắn vẫn nói rõ ràng.

"Chẳng phải tôi đã giao toàn bộ tài sản cho anh rồi sao?"

"Không chỉ vậy, tôi…"

"Anh nợ tín dụng đen à?"

"Không, không phải." Bành An vội vàng giải thích: "Tiền của tôi đang bị kẹt trong cổ phiếu, chỉ muốn mượn cô để xoay xở tạm thôi."

"Tự anh giải quyết đi."

"Làm theo quy tắc nhé. Cô ký giấy nợ cho tôi, sau này tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi."

"Lẫn lãi? Anh trả được bao nhiêu lãi?" Lục Niệm bật cười, đầy vẻ châm chọc: "Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của anh, may ra theo kịp lạm phát là phước lớn rồi."

Bành An đáp: "Thật ra, điểm vào đại học của tôi đứng đầu toàn trường."

"Chỉ chứng tỏ anh là một mọt sách khô khan thôi.

"Cô phá lên cười, tiếng cười còn lớn hơn cả gió Bắc rít ngoài cửa sổ. Bành An:"…

"Lục Niệm ngừng cười, cong ngón tay trỏ, ra hiệu hắn đưa đồ ra. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hắn cúi đầu."Đưa đây.

"Cô nói. Hắn giật mình, lập tức đưa tay giữ chặt cổ áo, phát hiện áo đã kín như bưng. Hắn hỏi:"Đưa cái gì?"

"Giấy nợ."

"À." Ngón tay hắn dừng lại trên cổ áo: "Lục tiểu thư, tôi sẽ trả tiền."

"Tôi không sợ anh không trả." Lục Niệm vừa trêu chọc, ánh mắt long lanh lại như đang khiêu khích: "Anh mà không trả, tôi sẽ theo anh cả đời."

"Tôi trả, chắc chắn trả."

Bành An vội vàng mở tờ thỏa thuận ra: "Đây là điều khoản do luật sư Kim soạn. Nếu cô thấy có chỗ nào không hài lòng, cứ nói."

Cô nhìn vào một dòng rồi nói: "Lãi suất tùy ý, không làm khó anh đâu."

"…

"Nhưng hắn lại không nghĩ vậy, nhất định phải khiến cô bất ngờ. Hai người ký thỏa thuận. Bành An cẩn thận cất giấy nợ, làm như vô tình mà hỏi:"Lục tiểu thư, cô còn người thân nào không? Anh chị em thì sao?"

"Không.

"Bành An chỉ hỏi cho có. Trần Triển Tinh đã điều tra kỹ, một mình cô ở Thượng Hải. Bành An nói:"Cô thật sự rất kiên cường."

"Tự lo cho bản thân đi." Lục Niệm cảnh cáo hắn: "Tôi không cho phép người nợ tôi tiền chết trước tôi."

"Được.

"Bành An ngoan ngoãn gật đầu. * Lá vàng bay qua. Bành An đối mặt với cơn gió lạnh buốt, hắn cởi nút đầu tiên của áo gió. Mỗi lần đến thăm Lục Niệm, hắn đều quấn kín mít, sợ bị lợi dụng. Nhưng khi gặp Trần Triển Tinh, chẳng cần phải giữ ý. Bành An ngồi đợi hơn mười phút, rồi cởi tiếp nút thứ hai. Đúng lúc này, cửa mở ra, một tiếng huýt sáo vang lên từ phía đối diện:"Vừa gặp tôi mà đã muốn cởi áo rồi à?

"Tóc của Trần Triển Tinh lại được cắt ngắn, râu ria lởm chởm, trông còn phong trần hơn lần trước. Bành An nhìn anh ta từ đầu đến chân:"Soi gương chưa? Cậu ra ngoài bây giờ, còn ai nhận ra cậu là Trần đại thiếu gia chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!