Phía Bắc núi Đông Ngũ từng là mồ chôn tập thể.
Có người nói rằng dưới lưng chừng núi toàn là oan nghiệt nên chẳng tạo nên nổi cảnh nước non tươi đẹp.
Nhưng những gì Lục Niệm thấy được trên núi lại là núi xanh nước biếc, cây cối xanh um, sắc vàng sắc xanh chồng chéo lên nhau.
Người gây rừng trên núi hoang chính là tội phạm của nhà tù Đông Ngũ.
Lục Niệm và Trần Triển Tinh gặp nhau ở trong rừng núi.
Có người đã gào lên từ trước rằng phía bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có loại đàn ông nào xuất hiện chứ? Không phải là đám trong nhà tù ư.
Tình cờ là Lục Niệm và Trần Triển Tinh được sắp xếp làm việc vào cùng một ngày.
Ký ức thần kỳ ở chỗ, lúc chuyện xảy ra, Lục Niệm nghĩ rằng mình đã quên mất dáng vẻ của Trần Triển Tinh, bỗng vào một giây phút nào đó của sau này, trong góc khuất hồi ức anh ta lại xuất hiện.
Mọi chuyện có liên quan tới anh ta, mọi chuyện không liên quan tới anh ta. Từ đầu tới cuối, Trần Triển Tinh chỉ là một người quan sát.
Thế nhưng, bạn của tên khốn thì cũng là đồ khốn thôi.
Lục Niệm đến núi Đông Ngũ làm việc, cô phụ trách cày cấy dưới núi và trồng trọt trên rừng. Đường lên núi càng đi càng cao nhưng bản thân cô lại thích công việc kiểu leo cao thế này.
Các tội phạm được phân chia khu vực, một phía là từ Đông sang Tây, một phía từ Tây sang Đông, luôn gặp được vài lần khi ở giữa. Nam nữ gặp nhau, ở giữa vẫn có một vòng lưới sắt chằng chịt lộ ra gai sần sùi.
Vào lúc ấy, một đám đàn ông bí bách không khỏi thét gào mấy câu.
Trần Triển Tinh vác một chiếc xẻng, đứng dưới gốc cây xúc bùn. Tâm hồn anh ta treo ngược trên cành cây, nhìn sang phía lưới sắt để tìm kiếm dáng dấp của Lục Niệm.
Anh ta vẫn nhớ C307 là số hiệu của cô.
Không cần anh ta tìm kiếm thì đã có vài người đàn ông nhắc đến rồi.
Gã A: "Cái cô C307 trông xinh phết."
Gã B: "C295 cũng được mà."
Gã A: "C307 đẹp hơn. Có phải cô ta thường nhìn lén tao không? Biết đâu…"
Trần Triển Tinh liếc sang một cái, đồng thời cắm xẻng vào trong bùn đất.
Người đàn ông cứ thế nuốt nửa vế câu sau lại.
Vào lúc ấy, Lục Niệm nhìn một cái về phía gốc cây, cô đi ra từ trong lùm cỏ, rất gần với lưới sắt.
Mấy người đàn ông vừa kiêng dè vừa đuổi theo cô rồi cũng đi đến cạnh lưới sắt.
Trong đó có Trần Triển Tinh, anh ta rất thong thả.
Lục Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trần Triển Tinh tươi cười. Cô sẽ đến cạnh lưới sắt bón phân, đúng là có mục đích cả. Anh ta lạnh nhạt thờ ơ, xua đuổi những người đàn ông khác.
Cạnh lưới sắt chỉ còn lại hai người.
Trần Triển Tinh đi tới: "Lục tiểu thư.
"Ngoại trừ bộ quần áo tù nhân tồi tàn trên người, nghe giọng nói dịu dàng của anh ta, nhìn dáng dấp thanh lịch của anh ta thì vẫn là thiếu gia nhà họ Trần chức cao vọng trọng. Lục Niệm ngồi xổm cạnh bùn đất, ngước nhìn anh ta:"Anh không sợ tôi giết anh à?"
"Câu nói này không phải là lời mà người tiếp nhận cải tạo nên nói đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!