Chương 47: (Vô Đề)

Bành An nghe thấy tiếng gõ cửa, mí mắt giật liên hồi.

Màn đêm thu lại ánh trăng, thiên nhiên giấu đi mọi ánh sáng.

Người đứng ngoài cửa là Lục Niệm, toàn thân cô chìm trong bóng tối đen kịt, u ám, nặng nề. Bóng cô in trên mặt đất tựa như không chỉ chịu trọng lượng của riêng mình mà còn mang theo một sức nặng khổng lồ, tựa ngàn cân rơi xuống.

Giọng cô đầy ngọt ngào: "Chưa ngủ đúng không? Dạo này anh bận quá rồi, tôi cắt ít trái cây mang qua cho anh bồi bổ."

"Cảm ơn Lục tiểu thư." Hắn định đưa tay ra nhận đ ĩa trái cây.

Nhưng cô không buông tay.

Cách hành động này rõ ràng mang ý đồ không tốt. Bành An cười gượng: "Lục tiểu thư, muộn thế này rồi, giữa trai đơn gái chiếc thế này, không tiện lắm đâu."

"Tôi với anh ở cùng nhau bao lâu rồi mà anh vẫn còn ngại ngùng vậy sao?" Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt Lục Niệm, cô nở nụ cười rạng rỡ.

Áp lực nặng nề từ bóng tối lập tức tan biến.

"Tôi và cô chưa kết hôn, trai gái nên giữ lễ nghĩa." Vừa nói, Bành An vừa lùi ra xa hai mét.

"Anh không nói, tôi không nói, thì ai mà biết chúng ta thân thiết đến đâu?" Cô không buông tha: "Huống hồ, tôi chỉ mang trái cây cho anh thôi, đừng có mà vu oan bừa bãi."

"Tôi không dám, không dám."

"Sao còn không tránh ra?"

Bành An im lặng vài giây, rồi đứng qua một bên, trơ mắt nhìn cô bước vào không gian của mình.

Khi cô lướt qua.

Hắn ngửi thấy...

Trước đây, cô rất chú trọng mùi hương, dùng nước hoa Tây, túi thơm Trung Quốc. Có khi là mùi hoa nhài tươi mát, có khi lại là hương hoa hồng đỏ quyến rũ. Nhưng từ khi cô rời núi Đông Ngũ, trên người cô chỉ còn lại một mùi duy nhất

- mùi của chính cô, tên là Lục Niệm, từ mái tóc đến cơ thể.

Không biết cô đã ngấm vào thứ gì để có thể mang một luồng khí mê hoặc đến thế này.

Lục Niệm không xem mình là khách, cô đặt đ ĩa trái cây xuống bàn, ngồi xuống và cầm lấy một miếng cam.

Tép cam tươi mọng, tỏa hương nhè nhẹ.

Cô cắn hai miếng: "Ừm, vừa thơm vừa ngọt, khiến người ta thấy thật dễ chịu."

Nhưng Bành An lại chẳng thấy dễ chịu chút nào. Rìa miếng cam được cắt sắc nét và gọn gàng, tựa như còn vương lại dấu vết của lưỡi dao, như ngầm ám chỉ rằng đêm nay sẽ không yên bình.

Thấy hắn bồn chồn bất an, Lục Niệm cất lời: "Ngồi đi, anh đứng đó làm gì?"

Đứng thì mới chạy được nhanh. Bành An mỉm cười dịu dàng: "Không sao, tôi không mệt."

Lục Niệm nghiêng đầu: "Ôi chao" Cô nhanh chóng bước tới, chắn trước cửa.

Hắn đã lỡ mất cơ hội bỏ chạy.

Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo hắn, động tác thuần thục như một cặp vợ chồng lâu năm.

Bành An khẽ ho một tiếng.

Cô dùng một tay đo ngang vai hắn: "Tôi phát hiện anh vai rộng eo thon, không gầy yếu như tôi tưởng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!