Chương 38: (Vô Đề)

Ngày mưa tạnh, Trương Quân Năng lên gác mái.

Anh ấy không hỏi cảm xúc của cô, chỉ nói: "Lục tiểu thư, cha tôi phải đi công tác ở Hồng Kông, mẹ tôi cũng sẽ đi cùng. Cô có muốn đến Hồng Kông cho khuây khỏa không?"

Lục Niệm thu dọn phòng rất sạch sẽ, cô ngồi đó nhưng căn phòng lại thiếu hơi thở của cuộc sống: "Liệu có làm phiền bác trai bác gái quá không?"

"Chỉ là thêm một vé tàu thôi mà." Trương Quân Năng nhìn qua ô cửa sổ nhỏ, tấm kính vẫn lấp lánh ánh mưa. Đôi mắt cô lại trông đầy lặng lẽ. "Hiện giờ có rất nhiều người kéo đến khu tô giới Pháp, các vụ trộm cướp cũng gia tăng. Nhìn những cảnh tượng này, tôi sợ cô mãi chìm trong chuyện của cô Lý Đại."

"Đã để cảnh sát Trương phải lo lắng rồi."

"Dù mạnh mẽ đến đâu, ai cũng cần thời gian để hồi phục. Lục tiểu thư có thể ra ngoài đi dạo."

"Cảm ơn anh đã tin tưởng. Tôi ở đây quấy rầy mọi người quá lâu rồi." Ở lại đây chỉ khiến cô miên man suy nghĩ, vì thế Lục Niệm quyết định nghe theo sắp xếp của Trương Quân Năng.

Từ khi chiến sự nổ ra ở Thượng Hải, vé tàu đi Hồng Kông trở nên vô cùng khan hiếm. Vé của họ xếp đến ba ngày sau mới đi được.

"Tôi sẽ bận nốt công việc rồi qua sau." Trương Quân Năng tiễn ba người lên tàu, đặc biệt dặn dò Lục Niệm: "Đến nơi rồi, nhớ báo bình an cho tôi."

Lục Niệm bước lên tàu, ngoảnh lại: "Cảnh sát Trương, tôi đi đây."

Trương Quân Năng đứng ngược gió: "Thượng lộ bình an."Rời khỏi cảng, Trương Quân Năng bị một người gọi lại: "Cảnh sát Trương."

Người đến là Phàn Thắng Hổ. Ông ấy xắn ống quần, cầm theo một chiếc xô nhỏ.

Trước đây, Điền Trọng đã điều tra ra Phàn Thu Linh thường xuyên ra vào bệnh viện, và bác sĩ nói cô ấy mắc bệnh nặng. Sau đó, Điền Trọng và Phàn Thắng Hổ đã vài lần hỏi han về cô ấy.

Phàn Thắng Hổ biết rất ít về các mối quan hệ xã hội của Phàn Thu Linh. Những người như Kiều Lệ và Tiền Tiến, ông ấy đều không quen biết.

Thi thể bị phân hủy nặng tới mức các chuyên gia không thể xác định đó có phải là Phàn Thu Linh hay không, và cũng không rõ cô ấy chết vì bệnh, tự sát hay bị sát hại.

Đầu mối từ đó bị đứt đoạn.

Nguyên tắc phá án của Trương Quân Năng là: không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán. Dù anh ấy nghĩ người chết là Phàn Thu Linh, nhưng cũng không thể nói với Phàn Thắng Hổ rằng đó là con gái ông ấy.

Hai người đi lướt qua nhau, Phàn Thắng Hổ bỗng lên tiếng: "Cảnh sát Trương có thể trò chuyện với tôi một lúc không? Hôm nay là sinh nhật con gái tôi."

Trương Quân Năng nhìn đồng hồ: "Được."

Hai người ngồi xuống bậc thềm ở đầu hẻm.

Trong xô của Phàn Thắng Hổ có nửa xô nước, cùng một con cá nhảy tung tăng: "Hôm nay tôi muốn ăn một bữa ngon, nên ra sông câu cá. Thu Linh rất thích ăn cá."

Trương Quân Năng nghe ông ấy kể thêm chuyện về Phàn Thu Linh, rồi hỏi: "Phàn lão tiên sinh nghĩ cô ấy sẽ đi du lịch ở đâu?"

"Chắc là khắp nơi." Phàn Thắng Hổ ngước nhìn bầu trời cuối cùng đã hửng nắng: "Nói thật, quan hệ giữa tôi và nó không tốt lắm. Sau khi tôi ly hôn với mẹ nó, nó mang nhiều oán trách. Cảnh sát Trương, các anh đến bệnh viện rồi, chắc cũng biết bệnh tình của Thu Linh?"

"Phàn lão tiên sinh, đó chỉ là điều tra theo quy trình."

"Tôi hiểu. Bác sĩ nói nó không qua khỏi đầu năm nay. Bệnh tật, chẳng qua là ông trời muốn lấy mạng người. Nó muốn đi đây đi đó khắp nơi, tôi định đi theo nó, nhưng nó không cho. Nó còn nhắc lại chuyện mẹ nó, trách tôi quá vô tình. Hôm đó Thu Linh cãi nhau với tôi, thu dọn đồ đạc rồi đi. Đến chết nó cũng không muốn ở bên tôi. Tôi chỉ có thể tự lừa mình, rằng nó vẫn còn sống.

Nhưng nó đã đi một năm rồi, sao có thể còn sống được?"

Trương Quân Năng chỉ có thể an ủi: "Có lẽ cô ấy được trời cao phù hộ."Ở Hồng Kông, ông bà Trương có hành trình riêng.

Lục Niệm chào tạm biệt họ, sau đó đi ra bãi biển.

Lý Đại sinh ra ở ngôi làng bên biển.

Chính cô đã tiễn Lý Đại lên xe, cũng chính tay cô đưa Lý Đại về nơi an nghỉ cuối cùng. Mối nhân quả này khiến cô cảm thấy kiệt quệ. Cô chỉ có thể tìm cách trốn tránh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!