Chương 19: (Vô Đề)

Mọi người đều giật mình, vội tránh sang một bên để không bị văng trúng nước súp. Bát đ ĩa, chén đũa, đồ ăn vương vãi khắp nơi. Cả phòng im phăng phắc.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mã Thủy Dung giận dữ hỏi: "C307, mày định làm gì?"

Lục Niệm lạnh lùng, nói từng chữ rõ ràng: "Tết đến rồi, đừng gây chuyện nữa."

"Mày đang ra lệnh cho tao à?" Mã Thủy Dung trừng mắt, ánh mắt sắc như dao.

Lục Niệm chưa bao giờ có mâu thuẫn với Mã Thủy Dung. Dù cô ta có chửi mắng thế nào, Lục Niệm cũng chỉ im lặng. Hôm nay, sự lạnh lùng của cô thật sự là lần đầu tiên.

Ngoài cửa, giọng nói hống hách của cai ngục vang lên: "Chuyện gì đấy?"

Trong phòng, không ai hé răng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Nhìn thấy đống hỗn độn vương vãi khắp nơi, cai ngục gầm lên: "Tất cả, ngồi xuống, ôm đầu!"

Lý Đại lo lắng, vội kéo Lục Niệm. Hơn thua nhất thời để làm gì, ngày tháng sau này chắc chắn chỉ khổ hơn thôi, cô ấy nghĩ thầm.

Cai ngục lặp lại, lần này giọng to hơn: "Nghe không hả? Ôm đầu, ngồi xuống, tất cả!"

Lục Niệm im lặng làm theo, ôm đầu rồi ngồi xuống.

Ánh mắt lạnh lùng của cai ngục quét tới Mã Thủy Dung: "Mày quỳ xuống!"

Mã Thủy Dung chỉ cười nhạt. Không phải cô ta chưa từng thấy những người chịu đựng tới mức đột nhiên bùng nổ, nhưng loại can đảm này cũng sẽ nhanh chóng tắt ngúm thôi. Cô ta quỳ xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Niệm và cười nham hiểm: "Sớm muộn gì tao cũng giết mày."

Lục Niệm nhìn tờ báo rơi trên đất, như thể không nghe thấy lời đe dọa ấy.

Lục Niệm tuyên chiến với Mã Thủy Dung khiến mọi người xung quanh tránh xa cô, sợ bị liên lụy. Nhưng thật ra, cũng chỉ có Lý Đại là luôn ở bên cạnh Lục Niệm, chẳng có gì thay đổi.

Đôi mắt sắc bén của Mã Thủy Dung không thể che giấu được sự độc ác dưới ánh nắng. Cô ta không giỏi che đậy, nếu không phải may mắn thì đã chẳng thoát khỏi cái chết khi giết hai người bạn trai rồi.

Khi họ đi đến vùng nông thôn, có một khe nứt sâu tới ba mét. Lục Niệm đứng gần miệng khe.

Mã Thủy Dung nhìn xuống đáy. Nếu Lục Niệm không cẩn thận mà trượt xuống, chết là tốt nhất.

Lục Niệm lùi lại mấy bước, nép vào cây.

"Sợ rồi à? Sáng nay mày mạnh miệng lắm mà, cái dũng khí đó đâu rồi?" Mã Thủy Dung lôi cuốc xẻng ra, đi theo.

Lý Đại có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng bên cạnh Lục Niệm. Cô ấy lo lắng nhưng tin rằng mình chịu đòn còn tốt hơn Lục Niệm. Nếu Mã Thủy Dung ra tay, cô ấy sẽ chắn được vài chiêu.

Lục Niệm kéo Lý Đại về phía sau, bước lùi một bước.

Mã Thủy Dung cười nhạo: "Trốn được mùng một, trốn sao nổi mười lăm?"

Lục Niệm dừng lại, ngoảnh lại nhìn: "Tao không để ý đến mày vì mày không xứng là đối thủ của tao."

Mã Thủy Dung biến sắc: "Mày có ý gì?"

"Tao không sợ mày." Lục Niệm kéo Lý Đại ra sau lưng, tiến lên một bước: "À, nghe nói mày đã dùng thuốc độc gi ết chết hai người bạn trai của mày?"

Lâu rồi Mã Thủy Dung không nghe ai nhắc về tội ác của mình: "Thì sao?"

"Phải cẩn thận, mày có thể bỏ thuốc, người khác cũng có thể." Nụ cười của Lục Niệm như tia nắng xuân.

"Định đe dọa tao à? Mày muốn đầu độc tao?" Mã Thủy Dung cười nham hiểm: "Mày nghĩ núi Đông Ngũ này là bệnh viện sao, muốn lấy thuốc gì cũng có?l

"Vậy nên tao mới nói, mày không đấu lại tao." Lục Niệm nhìn lên cành cây: "Biết cây này là cây gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!