Chương 14: (Vô Đề)

Kim Trường Minh im lặng vài giây, khẽ hắng giọng: "Bành tiên sinh, tôi xin mạnh dạn hỏi một câu, anh có suy nghĩ thế nào về Lục tiểu thư?"

Chỉ là một thú vui nhất thời mà thôi. Nhưng Trần Triển Tinh thì không hẳn. Bành An hỏi lại: "Trần Triển Tinh sẵn sàng vì cô ấy mà vào núi Đông Ngũ, anh nghĩ cậu ta có suy nghĩ gì?"

Hồng nhan họa thủy. Kim Trường Minh chỉ có thể nói: "Trần tiên sinh tự có tính toán của mình."

Mà người đứng đầu nhà họ Trần cũng không thiếu tính toán. Nghĩ đến đây, Kim Trường Minh cười nhẹ: "Bành tiên sinh có sự nghiệp thành công, cũng đến lúc nên tìm một người bạn đời rồi."

"Phụ nữ rất phiền phức."

"Đừng tự giam mình trong lối suy nghĩ đó. Phụ nữ không phiền, chỉ là những người phụ nữ phù hợp lại càng đặc biệt. Bành tiên sinh, tôi là người từng trải, mạn phép nói vài lời thế này, người điên cuồng làm việc như anh cần một người bạn đời độc lập và mạnh mẽ. Khi có thời gian thì gặp nhau, lúc bận thì mỗi người làm việc của mình."

Bành An nghe tai này lọt tai kia.

Cho đến khi Kim Trường Minh nói: "Lục tiểu thư là kiểu phụ nữ rất phù hợp với anh."

Bành An: "…"

"Cô ấy phải ở núi Đông Ngũ mười hai năm, hai người không thể gặp nhau hàng ngày, mà chính vì vậy lại càng giống như tiểu biệt thắng tân hôn." Kim Trường Minh gần như tự thuyết phục chính mình: "Tất nhiên, không được gặp nhau quá lâu thì đúng là hơi đáng tiếc. Đừng nói ôm, ngay cả muốn nắm tay cô ấy cũng chẳng được."

"Tôi cũng không muốn nắm." Bành An sửa lại: "Luật sư Kim, cảnh sát Trương là cơ hội duy nhất để cô ấy được cứu."

"Còn Trần tiên sinh thì sao?"

"Cậu ta không có tư cách." Phải là Trương Quân Năng chính trực mới có thể thật sự chế ngự được loài bọ cạp độc ấy.Trần Triển Tinh đang tính đến ngày tiếp theo mình có thể gặp Lục Niệm. Muốn gặp cô, anh ta hoàn toàn có thể ra ngoài. Mỗi tháng đều có thể đến thăm cô, số lần gặp mặt có khi còn giống như thời gian họ đi làm cùng nhau.

Nhưng anh ta cứ thích ở lại đây.

Đêm nằm trằn trọc không ngủ được, ban ngày lại càng lười nhác. Ngoài Lục Niệm ra, chẳng ai có thể làm anh ta có hứng thú.

Tin đồn về Trần Triển Tinh và C307 ngày càng nhiều.

Tiền Tiến lấy hết can đảm để hỏi: "Anh Trần, C307 là gì của anh vậy?"

"Mày nghĩ cô ấy là gì của tao?" Trần Triển Tinh ngậm điếu thuốc, nụ cười không rõ ràng.

"Ánh mắt cô ấy nhìn anh Trần đặc biệt lắm."

Trần Triển Tinh liếc mắt: "Thật à?"

"Tất nhiên rồi." Tiền Tiến gật đầu liên tục. Thật ra lúc đó gã đứng cách cái cây mười mét, làm gì mà thấy rõ ánh mắt của Lục Niệm, chỉ toàn nói bừa.

Nhưng Trần Triển Tinh lại nghe lọt tai, anh ta nhả khói: "Thật là vinh hạnh."

Lúc này, một cai ngục bước tới: "Có ai qua đây làm việc không?" Cai ngục chỉ tay về phía nhóm này.

Tiền Tiến vội xông lên, chắn trước mặt Trần Triển Tinh để thể hiện lòng trung thành. Động tác của gã quá lộ liễu.

Cai ngục lập tức chú ý: "Cậu, qua đây."

"Có mặt." Tiền Tiến đành phải bước lên.

Cai ngục liếc nhìn Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh h0àn toàn phớt lờ.

Cai ngục quay sang gọi thêm vài người khác: "Các cậu qua đây."

Phạm nhân là lao động miễn phí, Tiền Tiến không ít lần bị gọi đi làm việc, đã quá quen thuộc. Sau một hồi bận rộn, gã cầm một đống giấy bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!