Chương 80: Phiên ngoại - Hứa Tri Ngôn

Thật ra họ muốn hét thật to cơ, mà sợ làm hai đứa bé giật mình. Có điều bộ dạng họ như vậy càng khiến người ta cảm nhận được nội tâm của họ hơn.

Cố Giản nhịn cười nhìn một đám người nhà họ Hạng đang đỏ mắt ghen tỵ nhưng vẫn mừng thay cho hai người kia. Ít ra thân phận cha nuôi này có thể danh chính ngôn thuận ngồi xuống được rồi.

Việc Hứa Văn đưa Đào Bạch về ra mắt người nhà hắn cậu đã biết ngay sau đó. Đối với việc Hứa Văn có thể làm được như vậy cậu vẫn rất tán thành, điều đó chứng tỏ hắn thật sự nghiêm túc với Đào Bạch. Mà theo cậu biết, người nhà họ Hứa đối với đứa con dâu Đào Bạch này mặt dù tâm không cam tình không nguyện cỡ nào, nhưng vì nể mặt Hạng Nghiêm, nể mặt con dâu Hạng gia là cậu mà miễn cưỡng cho sắc mặt tốt. Vì dù sao mọi chuyện đã thành ra như thế, có xấu hơn cũng không được gì.

Sau đó trải qua nhiều lần tiếp xúc, Đào Bạch xem như chính thức có chốn thứ hai để về.

Thật lòng mà nói đối với Đào Bạch, tương lai có thể cưới vợ sinh con hay không còn rất khó nói. Mà nhìn kết cục của chính mình và Cố Giản, gia đình chưa chắc là chuyện tốt chứ chưa nói nhân duyên của hắn còn rất kém. Tương lai lỡ như cưới về mà miễn miễn cưỡng cưỡng, có khi Đào Bạch sẽ ở vậy cả đời.

Hứa Văn có thể là kết cục tốt nhất của Đào Bạch chăng.

Bởi vì sinh mổ, cho nên Cố Giản phải ở lại bệnh viện mấy ngày mới về được.

Trong thời gian đó người nhà họ Hạng còn có Đào – Hứa hai người mỗi ngày đều đến bệnh viện nhìn con nuôi, cháu trai.

Sau khi thống nhất, bé lớn nhà Cố Giản được đặt tên là Hạng Ngân. Bé nhỏ là Hạng Chử.

Đào Bạch làm cha nuôi lại đặt cho hai đứa bé hai cái biệt danh phân biệt là Bột Gạo và Bột Nếp.

Nghe là thấy muốn cắn một ngụm.

Ngày thứ ba sau khi sinh ra, hai đứa bé cũng thật sự trở thành hai cục bột trắng trắng mềm mềm, chọc người nhũn tim.

Chẳng biết tương lai có thành tiểu ác ma không, chính là hiện tại chúng rất nhượng người yêu thích. Đặc biệt là khi trừ ba ba của chúng ra không ai có thể bế được ngoài hộ lý Beta của bệnh viện. Đúng vậy, lúc này họ hận mình không thể là Beta ấy.

Nhưng khốn thay trong số họ không phải Alpha thì chính là Omega.

"Ít ra còn có thể sờ sờ."

Ông nội Hạng hèn mọn nói, vừa sờ sờ bàn chân nhỏ của đứa cháu lớn.

Người một phòng đều đồng tình mà bật cười.

Ngày Cố Giản ra viện, Vạn Lý mưa to một cách khó hiểu.

"Thời tiết bị làm sao vậy nhỉ?"

Ba mẹ Hạng lo lắng cho cháu trai mà không thể bế được, sốt ruột muốn mạng.

"Để tôi đi đánh xe lại đây."

Ba Hạng nói xong liền đội mưa chạy đi.

"Hai cậu cũng về trước đi. Đợi ổn thỏa lại tới Hạng gia thăm con nuôi là được."

Cố Giản nói với hai người Đào Bạch.

Đào – Hứa nhìn nhau, cuối cùng Hứa Văn vẫn là đồng ý, đi đánh xe lại đây.

Dù sao Cố Giản về Hạng gia, họ cũng không thể ở lúc này tới quấy rầy.

"Mai sẽ tới thăm con nhé, Bột Gạo, Bột Nếp!"

Đào Bạch chọt chọt mặt của đứa nhỏ đang được ba ba của chúng ôm. Đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn màn mưa, có vẻ rất thích thú.

Đợi ba Hạng đánh xe tới, mỗi người bung dù che cho hai người ba đang bế đứa nhỏ lên xe trước rồi mới ai về nhà nấy.

Vốn nghĩ vậy là xong rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!