"Cậu không thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn cậu à?"
Đào Bạch cười cười nói.
Thật ra Cố Giản đã cảm giác được rồi, nhưng cậu không để ý thôi.
Lúc cậu quen Hạng Nghiêm người ta cũng nhìn mà.
Biết Cố Giản chưa biết gì, Đào Bạch thần bí ghé lại nói: "Giờ ai cũng biết cậu là Omega rồi đó."
Tay đang cầm điện thoại của Cố Giản khựng lại một giây, sau đó tiếp tục trận game trên máy vừa thản nhiên đáp: "Có vậy thôi hả?"
Bởi vì họ đang ngồi trên giảng đường nên gần bên không hề thiếu người, người nghe được câu nói của cậu càng không thiếu. Vốn dĩ còn ngờ vực vì tin tức này, ai nấy không khỏi kinh dị nhìn Cố Giản.
Đào Bạch vốn mang tâm lý đùa giỡn, thấy cậu bình tĩnh như vậy thật ra lại yên tâm: "Đúng, chỉ có vậy thôi đó."
"Có người còn thắc mắc tại sao tôi ở chung với cậu bao lâu mà không biết?"
Cố Giản không biết hắn nói đùa hay thật nhưng cũng hùa theo: "Chẳng lẽ tôi với cậu ở chung sẽ xảy ra chuyện gì ư?"
Đào Bạch cười ha hả: "Được rồi, vài hôm nữa tự nhiên sẽ không còn người tò mò đâu. Chuyện này có gì mà hiếm lạ."
"Cơ mà có khi bên quản lý trường học sẽ muốn cho cậu chuyển phòng đấy."
Cố Giản đã nghĩ đến chuyện này, lại đơn giản nói: "Vừa lúc tôi có thể danh chính ngôn thuận chuyển vào phòng Hạng Nghiêm."
"."
Đào Bạch thật muốn nói: Tiết tháo! Tiết tháo của cậu đâu???
Tiết tháo gì tầm này nữa. Với cả đó là phòng bạn đời cậu mà, có gì phải làm màu còn không bằng phóng túng mà cần tiết tháo.
Đào Bạch đương nhiên không phải thật nghĩ vậy, ngược lại Cố Giản có thể thản nhiên tiếp nhận mọi thứ vẫn tốt hơn là cứ mãi lấn cấn trong lòng. Dù sao mọi chuyện đã rồi…
Đúng, mọi chuyện đã rồi, làm mình làm mẩy cho ai xem.
Lúc này ở Tô gia, Tô Đan Chi cũng nghe được tin cậu đã đi học trở lại.
"Được, để trường học chuyển ký túc xá cho cậu ta."
"Tốt nhất là nên như vậy…"
Lúc nói lời này, biểu tình của Tô Đan Chi rất đáng sợ. Vừa nhìn liền ai cũng biết anh ta đang ấp ủ âm mưu gì từ chuyện này, giống như hai người Hạng – Hứa đã phân tích. Nhưng họ lại không ngờ ý đồ của Tô Đan Chi là muốn Cố Giản chuyển khỏi ký túc xá Alpha, chuyển qua ký túc xá Omega.
Chẳng lẽ qua đó rồi anh ta có thể tiện tay báo thù được ư?
Chỉ sợ anh ta không có cơ hội nhìn thấy Cố Giản ở ký túc xá Omega.
"Ba, con có chuyện…"
Vốn đang ấp ủ mưu đồ trong lòng, vừa nhìn thấy Tô Định từ trên lầu đi xuống Tô Đan Chi liền tiến lên muốn nói gì, nhưng chỉ mới nói được tới đây đã bị ông ta nóng lòng xua tay: "Bây giờ ba không có thời gian nói chuyện với con."
"Đúng rồi Đan Chi, dạo này ngoan ngoãn đi học, dùng kiếm chuyện cho ba nữa."
Nói xong Tô Định đi mất.
Để lại Tô Đan Chi đứng tần ngần ở đó, biểu tình vừa mờ mịt vừa bất an.
Làm con trai của Tô Định hai mươi năm, Tô Đan Chi phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, muốn vào làm quản lý đội bóng là vào được. Đúng, ai cũng nghĩ rằng để một Omega làm quản lý sinh hoạt của đội bóng là vô cùng ly kỳ, cho dù là quản lý chính của đội bóng cũng thấy quá mức phiêu lưu, làm sao có chuyện có thể đồng ý được. Nhưng Tô Đan Chi nhờ vào địa vị của Tô gia mà lấy được, chỉ là không ai biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!