Chương 49: Có bệnh thì nên đi trị

Cứ cho là hiểu lầm đi. Cứ cho là hắn không định trêu chọc chiều cao của mình, ngoại hình của mình đi.

Nhưng mẹ nó dám hôn ông là vẫn muốn bị ông battle đến chết.

Nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt anh Bạch còn rất bình tĩnh.

Hứa Văn chỉ nhìn thì không rõ anh Bạch nghĩ gì, không đến mức chưa giải được hiểu lầm đi, chỉ là không chắc có lại sang cái hiểu lầm khác hay không.

Hứa Văn quả thật là đủ hiểu Đào Bạch, đoán được ít nhiều với cái thần kinh thô đầy mùi thuốc súng giống như có thể bị bất cứ cái gì châm nổ sẽ không hiểu được mình được yêu thích mà chỉ nghĩ mình lại bị đùa giỡn lưu manh. Rồi cũng vì thế mà ảo não.

Hắn không muốn đùa giỡn lưu manh mà. Hắn chỉ muốn làm chuyện lưu manh với Đào Bạch thôi. Hắn mệt mỏi quá chừng!!!

Bỗng nhiên Đào Bạch dùng cái mặt không cảm xúc nói: "Hiểu lầm?"

Hứa Văn ngẩn ra một chút rồi thành khẩn đáp: "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm. Tôi chưa từng có ác ý với dáng vẻ của anh."

Đào Bạch hít một hơi thật sâu, như muốn nhồi căng buồng phổi. Hứa Văn có thể cảm nhận được, bởi vì hắn đang "ôm" Đào Bạch mà.

Sau đó hắn nghe anh Bạch nói: "Được, tôi chấp nhận lời giải thích của cậu. Là hiểu lầm."

Ổ?

"Hiểu lầm là tốt, là tôi đã nghĩ sai về cậu."

Ớ?

"Dù sao cậu cũng là bạn của Hạng Nghiêm, Hạng Nghiêm là người yêu của bạn tôi, chúng ta xem như có nửa quan hệ "người nhà", chúng ta hòa hợp sống chung là nên."

Hứa Văn rốt cuộc ý thức được cái gì đó sai sai, không được như mình đã tưởng tượng.

Quả nhiên giây sau đã nghe Đào Bạch nói: "Vậy xong rồi đúng không? Cậu thả tôi ra đi chứ!"

"."

"Sao? Nói cũng nói xong rồi, tôi cũng không hiểu lầm cậu nữa. Không phải vì sợ tôi không chịu nghe nên cậu mới làm thế sao?"

"."

Anh Bạch nói hết nước hết cái, còn đang chuẩn bị một khi mình được thả ra sẽ tẩn cho thằng nhóc này một trận nói đến miệng đắng lưỡi khô mà tên nhóc này vẫn không thả mình ra. Nhìn lại mới thấy sắc mặt hắn… Ừ, đen thùi lùi như nuốt phải cớt.

Đệch! Ông đây mới cần phải vậy mới đúng!

Đương lúc đó, hắn nghe Hứa Văn gọi: "Đào Bạch."

Ớ? Gọi đàng quàng rồi này!

Anh Bạch lần đầu được gọi một cách trịnh trọng thế, toàn thân cũng bất giác dựng thẳng lên.

Anh Bạch là người không hề thù dai, chỉ cần kẻ địch cho đầy đủ tôn trọng, anh Bạch sẽ bỏ qua hết.

Anh Bạch đã chuẩn bị tư tưởng sẽ tha thứ cho thằng nhóc này nếu hắn nói được lời ngon tiếng ngọt. Anh Bạch là người ăn mềm không ăn cứng.

"Tôi đang theo đuổi anh."

"…"

Thằng nhóc này nói tiếng capuchino à?

Sao mình nghe không hiểu nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!