Danh sách hồi môn của Lý Cẩn Ngôn khiến Lý gia dậy lên một phen sóng gió.
Lý đại lão gia và đại phu nhân đều thầm mắng trong bụng, "Thằng ranh con này cũng quá tham lam rồi!"
Xưởng nhuộm và tiệm vải cho cũng cho rồi, tiệm trà và cửa hàng trang sức xong thì xong đi, ngay cả tiệm cầm đồ thuộc quyền sở hữu của lão thái thái Triệu thị cũng đi nốt, càng lúc càng là ôm gà mái đẻ trứng vàng mà! Như thế chưa đủ, lại còn yêu cầu đem năm trăm mẫu ruộng tăng lên thành bảy trăm mẫu! Cái này nhất định là muốn róc thịt của đại lão gia, đại phu nhân mà!
Mặc cho Lý đại lão gia và đại phu nhân quấy rầy đủ kiểu, thậm chí ngay cả những lời uy hiếp đe dọa cũng đều nói ra, Nhị phu nhân vẫn nhất quyết cho dù cắn chết cũng không chịu nhả miệng. Lý lão thái gia có lòng nói hai câu, lão thái thái dựa vào đó liền đứng bên cạnh cổ động, Tam phu nhân lại càng là giơ đuốc cầm gậy đứng về phía Nhị phu nhân. Nhất thời, trong nhà chính – nơi ở của Lý lão thái gia và lão thái thái, gần như là ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn. Người hầu trong nhà đều lén lút nghị luận, này thật chẳng khác nào một hồi ba vị anh hùng đánh nhau với Lã Bố*, náo nhiệt vô cùng!
(*) Trong "Tam quốc diễn nghĩa" của La Quán Trung, Lã Bố được mệnh danh là Chiến Thần, là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc. Lã Bố đã từng một mình đánh đồng cân với cả 3 anh em nhà Lưu Bị (gồm Lưu Bị, Quan Vũ, và Trương Phi).
Lý Cẩn Ngôn là một hài tử "ngoan ngoãn," nhị phu nhân và tam phu nhân muốn hắn không nhúng tay vào chuyện này. Vì thế, hắn ra vẻ như thực sự không quản tới, cả ngày hoặc là quanh quẩn trong thư phòng, hoặc là phủ thêm chiếc áo choàng mà đi vài bước trong hoa viên của Lý phủ, rèn luyện thân thể một chút. Lý tam thiếu trước đây an dưỡng sơ sài, lại bị đẩy vào hố băng giữa mùa đông tháng giá, may mà Lưu đại phu y thuật cao siêu, bệnh mới nhờ đó mà thuyên giảm.
Đi được một đoạn đường, Lý Cẩn Ngôn không thể không ngừng lại nghỉ ngơi một lát, trong lòng âm thầm phát hỏa: thân thể này thực sự quá yếu, nói đi là đi luôn, ngộ nhỡ mai sau gặp phải chuyện gì, không chừng chỉ chạy trốn thôi cũng là một vấn đề.
Hiện tại thực sự là thời dân quốc, chính phủ hai miền Bắc Nam đã nghị hòa, thế nhưng cũng có không ít nhóm quân phiệt lớn lớn nhỏ nhỏ phía dưới không dằn lòng nổi mà ôm tư tâm. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, ngươi hát xong đi xuống lại đến lượt ta trèo lên, tuy chưa phát sinh kì cảnh tin điện báo bay đầy trời, nhưng nói cho cùng thì vẫn là không yên ổn nổi.
Lâu đại soái trấn giữ sáu tỉnh Bắc kì vẫn rất ổn, nhưng một khi vượt qua ranh giới của sáu tỉnh này, nơi đặt chân đến chính là chốn không từ mà biệt. Bốn tỉnh vùng Trung Nguyên vừa mới đánh một trận, qua mấy lần tổng thống Tư Mã hòa giải mới chịu dừng tay. Vùng Giang – Chiết tiếp giáp với phía Nam cũng không được thái bình. Khu vực này từ xưa đến nay vẫn là vùng đất lành, lắm cá nhiều gạo, lại là địa phương đầu tiên được triều đình nhà Thanh mở cảng biển thông thương với nước ngoài. Sự phát triển phồn thịnh một cách hiển nhiên ở nơi đó không phải là thứ mà phương Bắc hơi lộ vẻ lạc hậu kia có thể so sánh.
Anh em kết nghĩa của Lâu đại soái, tổng thống Tư Mã, đối với địa bàn này đã sớm thèm rỏ rãi từ lâu. Không giống với lão tổng thống họ Trịnh chỉ có hư danh mà không có thực quyền kia, người dưới trướng ông ta thật sự nắm trong tay một đạo binh tướng hùng mạnh. Ông ta mà lên tiếng, già trẻ lớn bé, quan nhân viên chức cùng lũ quân phiệt ở phía Bắc nào dám không nghe?
Nếu ông ta không sai khiến, Hàn đại soái của Sơn Đông cũng không dám ăn nói hỗn hào với Tống đại soái nắm trong tay sáu tỉnh phía nam kia. Hàn Am Sơn cai quản một tỉnh lại đi khiêu chiến với Tống Chu – kẻ nắm trong tay sáu tỉnh. Có người nói hắn thèm tiền đến phát điên rồi, trong khi đó nội bộ của chính phủ phía Bắc đều biết, đây chẳng qua là tổng thống Tư Mã muốn động thủ với phía Nam!
Về phần hiệp nghị hòa bình, thứ này đối với cái lũ quân phiệt phương Bắc lúc nào cũng nhìn chằm chằm vùng đất phía Nam màu mỡ phì nhiêu thì cũng chả khác gì tờ giấy vụn.
Hứng thú lớn nhất trong khoảng thời gian này của Lý Cẩn Ngôn là đọc báo. Hắn muốn nhanh chóng hiểu rõ thời kỳ này, hiểu rõ địa phương mà mình sống, xác định rõ từng bước mà mình nên đi tiếp theo. Hắn đã có kế hoạch, nhưng kế hoạch đó có thành công hay không thì mỗi một chi tiết nhỏ đều không thể bỏ qua.
Ngoại trừ những thứ này, Lý Cẩn Ngôn còn phát hiện một chuyện, hiện tại là năm dân quốc thứ ba, cũng là năm 1911! Không biết có phải là do hiệu ứng bươm bướm hay không, hoàng đế Tuyên Thống liền biến mất. Khoảng thời gian ngay sau khi Quang Tự Và Từ Hi chết đi, không có một thế lực nào của triều Thanh nâng tiểu hoàng đế lên thượng vị. Trong lịch sử, đoạn thời gian này vốn nên là sự thất bại của cách mạng An Khánh – một cuộc cách mạng tuy được bộ phận quân sĩ mới và tầng lớp trí sĩ hưởng ứng nhưng lại vô duyên vô phận với thành công. Có điều, người lãnh đạo cuộc cách mạng này không phải là Từ Tích Lân mà là tổng thống của chính phủ miền Nam hiện tại – Trịnh Hoài Ân.
Vì vậy, khởi nghĩa Vũ Xương trong lịch sử sẽ không còn, Cách mạng Tân Hợi cũng sẽ không có, thay vào đó là khởi nghĩa An Khánh và cách mạng Mậu Thân do Trịnh tổng thống lãnh đạo.
Sau cách mạng, tình hình trong nước trái lại không có gì khác biệt quá lớn với sự phát triển sau cách mạng Tân Hợi trong lịch sử, cũng là quyền thần lên ngôi, quân phiệt cát cứ, Nam Bắc giằng co. Thừa cơ đó, thế lực nước ngoài tranh nhau can thiệp, khiến cho một quốc gia lớn như vậy cứ thế mà chia năm xẻ bảy. Tổng thống Tư Mã ở phía Bắc nhìn rõ được sự yếu đuối vô năng của chính phủ phía Nam, ngay lập tức khởi nghĩa vũ trang, tự lập cát cứ, dựa vào quân đội có trong tay mà gây dựng lại giang sơn hiện tại.
* Cát cứ: Cắt chiếm riêng một vùng đất.
Vị tổng thống này bề ngoài có vẻ rất chán ghét người Nhật Bản, cũng không thể nào hòa hợp với Anh Pháp, thế nhưng lại qua lại gần gũi với Đức và Mỹ. Điều này khiến cho Lý Cẩn Ngôn từng cho rằng vị tổng thống họ Tư Mã này cũng là người xuyên không, có điều chưa từng giáp mặt ông ta bao giờ, cho nên Lý Cẩn Ngôn cũng không dám chắc chắn.
Lý Cẩn Ngôn cho rằng, bất luận vị Tư Mã này nằm trong "đảng xuyên không" hay chỉ là một người bản địa tương đối có cá tính, người này thật sự là một nhân vật trí dũng kiệt xuất. Nếu ông ta thực sự có thể thống nhất đất nước thì cũng không phải là chuyện không tốt.
Lấy ra một cái đồng hồ quả quýt từ trong ngực, nhìn nhìn thời gian, Lý Cẩn Ngôn tự nhắc mình phải trở về, nếu không Chi Nhi sẽ lại nhắc mãi.
Vừa mới xoay người, Lý Cẩn Ngôn liền bắt gặp Lý Cẩm Cẩm của đại phòng đang khoanh tay đứng ở rìa hành lang gấp khúc nhìn nhìn mình, trên mặt cười như không cười, vẻ cổ quái không từ ngữ nào có thể hình dung.
Ấn tượng của Lý Cẩn Ngôn về cô gái này cũng không được tốt đẹp gì. Có thể xui khiến em trai đẩy con chú con bác của mình vào hố băng, tâm cơ của cô nàng này rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc?
Không có kiên nhẫn ứng phó với cô ta, Ly Cẩn Ngôn xoay người muốn rời đi nhưng lại bị Lý Cẩm Cầm gọi lại từ phía sau: "Em ba."
Lý Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng gọi, bất giác giật mình trượt chân, suýt nữa té ngã trên mặt đất, thần sắc ngạc nhiên trên mặt muốn giấu cũng không giấu được. Tưởng hắn không biết cô nàng này toàn lén lút gọi hắn là thằng ranh con sao! Hôm nay Bản thân khách khí gọi một tiếng tiếng "em ba" như vậy, mặt trời chả lẽ mọc đằng Tây rồi sao?
Trực giác cho Lý Cẩn Ngôn biết chuyện này rất bất thường. Trong tình huống này, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Coi như không nghe thấy hai tiếng gọi từ phía sau của cô ta, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp chạy vụt về dãy phòng phía đông.
Chi Nhi đang cầm chổi lông gà quét quét mái hiên, thấy Lý Cẩn Ngôn vén mành lên, sắc mặt đỏ hồng tựa vào khung cửa thở dốc liền hoảng sợ hỏi: "Thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
"Nhanh, đừng nói nữa!" Lý Cẩn Ngôn khoát tay, đi đến bên cạnh bàn rót một ly trà, vài ngụm liền uống hết, cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Sự việc ngày hôm nay quá kỳ lạ, khiến cho hắn chung quy vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Nhớ tới đủ loại hành vi trước đây của Lý Cẩm Cầm, Lý tam thiếu không khỏi ác độc nghĩ, Lý đại lão gia và đại phu nhân đem cô nương kia dạy thành như vậy là muốn sau này đi gây họa cho nhà ai đây?
Chi Nhi vừa định mở miệng nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm cãi vã cùng với tiếng khóc của tiểu nha đầu. Chi Nhi nhíu mày, vén mành lên, liền thấy đại tiểu thư Lý Cẩm Cầm kêu la: "Để ta dạy dỗ nó! Đồ không có mắt! Ngươi thật sự nghĩ rằng đã bay được lên cành cao sao? Có chỗ dựa rồi liền dám không để bổn tiểu thư vào mắt sao?"
Chi Nhi nhíu mày, tiến lên kéo tiểu nha đầu về phía sau. Trên mặt tiểu nha đầu là một dấu tay đỏ bừng, gò má đã hơi sưng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!