Trong phòng họp, một tấm bản đồ quân sự chiếm nửa mặt tường, toàn bộ cán bộ cao tầng của sáu tỉnh Bắc Kỳ đều tập trung ở đây.
Không ai đoán được rằng Hàn Am Sơn sẽ ra tay đột ngột như vậy. Cho dù Sơn Đông và sáu tỉnh Nam Kỳ đã sớm có xung đột, tiếng súng giữa hai bên cũng chưa từng ngừng, nhưng chỉ là gióng trống khua chiêng vậy thôi. Trước đó, Tống Chu gặp chuyện, sau lại là Hàn Am Sơn, chứng cứ lại quá mức rõ ràng, hiện nhiên trong chuyện này có nhiều điều mờ ám. Thế mà khi sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, Hàn Am Sơn đã bắt đầu ra tay!
"Huyện Phi(*)?" Đỗ Dự Chương nhìn vị trí mà viên Tham mưu đánh dấu trên bản đồ, "Sao lại đi huyện Phi?"
(*) Huyện Phi: 1 địa danh ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
Tiền Bá Hỉ cũng nhíu mày, nếu muốn chiếm các khu vực giao tranh thì thường sẽ chọn Giang Tô, Từ Châu và Túc Thiên, quân đội Hàn Am Sơn không đi nơi nào mà lại đi thẳng tới huyện Phi! Đánh hạ huyện Phi rồi, lại nhìn tuyến đường tiến quân, rõ ràng là hướng về phía Tuy Ninh!
"Tên họ Hàn này định giở trò quỷ gì đây?" Sư đoàn trưởng của Sư đoàn 3 – Hạ Vân nói: "Cứ đi thẳng về phía trước là có thể đến Giang Tô. Hay là, hắn muốn đi một vòng lớn để đến Dương Châu?"
Mọi người ở đây ai cũng thắc mắc nhìn tuyến đường hành quân mà Tham mưu vạch ra trên bản đồ. Hàn Am Sơn dẫn binh hơn hai mươi năm, trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, đánh lũ tóc dài(*), trấn áp loạn dân, chiến đấu chống lại bọn giặc nước ngoài, cho dù cách làm việc có phần lỗ mãng, song cũng là kẻ biết dụng binh, hắn sẽ không vô cớ mắc phải loại sai lầm này.
Hai cánh sườn đều để lộ ra như vậy, nếu quân phòng thủ vùng phụ cận dốc toàn lực thì hai Sư đoàn tiến vào Giang Tô sẽ có thể gặp nguy hiểm.
(*) tóc dài: từ khinh miệt của giai cấp thống trị nhà Thanh gọi quân đội Thái Bình Thiên Quốc
Tham mưu căn cứ theo điện báo mang về đánh dấu toàn bộ hướng đi của Lỗ quân (quân Sơn Đông) cho đến hiện tại, sau đó buông bút chì xuống, chỉ vào bản đồ nói: "Theo tình báo, Sư đoàn 17 và Sư đoàn 21 của Lỗ quân đang chạy dọc theo huyện Phi – Tuy Dương, quân phòng thủ ở Từ Châu và Túc Thiên là Sư đoàn 9 và Sư đoàn 31 dưới trướng Tống Chu. Hai bên đã giao chiến vài lần, đa phần là để thăm dò khả năng tấn công của nhau."
"Hừ!" Tiễn Bá Hỉ giật mũ xuống, cầm trong tay, "Mấy tên Sư đoàn trưởng dưới trướng của Tống Chu vẫn luôn bằng mặt mà không bằng lòng. Từ Đức Mậu ở Sư đoàn 9 là theo Tống Chu lập nghiệp, còn Mạnh Phục của Sư đoàn 31 là sau này tìm hắn làm chỗ dựa. Hiện giờ Tống Chu nằm trong bệnh viện sống chết không rõ, Tống Vũ chưa chắc có thể khiến bọn chúng quy phục, nếu lão già Hàn Am Sơn kia muốn tìm ra kẽ hở thì cũng không phải là không thể."
Mấy vị Sư đoàn trưởng còn lại và viên Tham mưu cũng sôi nổi thảo luận. Lâu Đại soái im lặng suốt từ đầu tới giờ, đột nhiên quay ra hỏi Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh: "Tiêu Nhi, con thấy thế nào?"
Lâu Thiếu soái đi đến trước bản đồ, ngón tay dọc theo hướng nam của huyện Phi – Tuy Dương, dừng lại ở vị trí biên giới giáp nhau của Giang Tô và An Huy, gõ gõ: "Theo con đoán, mục đích thực sự của Lỗ quân không phải Giang Tô, mà là An Huy."
"An Huy?"
Lâu Đại soái nhanh chóng đứng dậy, Lâu Thiếu soái thấy ánh mắt của mọi người cũng hướng sang đây, bèn nói tiếp: "Tống Chu dựa vào Tô Chiết (Giang Tô & Chiết Giang) mà lập nghiệp, Giang Tô là địa bàn của hắn, lực lượng phòng thủ hùng hậu. Hàn Am Sơn dù sao cũng chỉ có lực lượng quân sự của một tỉnh, lấy trứng chọi đá với Tống Chu là không sáng suốt. Thay vì khiêu chiến lực lượng phòng thủ vững chắc ở Giang Tô và Chiết Giang, còn không bằng quay ra tóm lấy An Huy."
Nói xong, Lâu Thiếu soái dùng tay chỉ về hai hướng Hàn Nam và Hồ Bắc, lại xuôi Nam theo An Huy, vòng qua Giang Tây và Hồ Nam rồi trở về An Huy một lần nữa, cuối cùng dùng sức gõ mạnh một cái xuống vị trí Túc Châu.
Mọi người im lặng suy tư một hồi, sau đó lập tức bừng tỉnh như được tạt chậu nước lạnh.
Tuy nói đi vòng qua Giang Tô để tấn công An Huy cũng phải mạo hiểm bị Tống Chu cắt đứt đường lui, nhưng Viên Bảo San ở Hàn Nam, Tống Kỳ ở Hồ Bắc cũng không phải kẻ ngu, sao có thể không nhìn ra được điều kì lạ. Một khi Lỗ quân tiến vào An Huy thì tình huống có khả năng xảy ra nhất chính là một mình đối đầu với ba mặt giáp công! Lưu Phủ Tiêu của Tứ Xuyên đã mắt đi mày lại với Bắc Kỳ từ lâu, Quý Châu cũng chẳng khác gì, cho dù Nam Kỳ có kịp thời phản ứng, An Huy cũng sớm đổi chủ rồi.
Ngoại trừ cha con Lâu Đại soái, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không biết tình hình thương tích của Tống Chu đã tốt hơn đến bảy tám phần, chỉ cho rằng không có Tống Chu ngồi đó trấn thủ, Tống Vũ chưa chắc đã áp chế được một đám quan tướng hung hãn của sáu tỉnh Nam Kỳ, Hàn Am Sơn chỉ sợ là cũng là nhìn ra điểm ấy nên mới dám mạo hiểm. Có điều đám người sáu tỉnh Nam Kỳ kia không phải lũ ngốc, ngày thường dù có bất hoà đến đâu, một khi ý thức được chuyện không ổn sẽ đồng loạt quay đầu lại phản công hoặc là quay ra đánh Sơn Đông, lúc ấy e rằng tính toán của Hàn Am Sơn sẽ thất bại.
Trận này, chỉ có thể đánh!
"Tổng thống có ý gì đây?" Khi đám người quay lại chỉ trỏ vào tấm bản đồ, ông một lời tôi một câu thảo luận, Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương nói khẽ với Lâu Đại soái: "Sáu tỉnh Bắc Kỳ phải xuất binh sao?"
"Bây giờ còn chưa có tin tức." Lâu Đại soái nhíu mày, ngón tay gõ nhịp đều đều trên mặt bàn, "Không quá hai ngày nữa, hẳn là tin báo sẽ đến."
"Trực tiếp tuyên chiến?"
"Tám chín phần mười."
"Nếu như thật sự xuất binh, hành động ở biên cảnh sẽ phải dừng lại, tránh kích thích mấy lão giặc Tây kia quá mức, dẫn đến việc chúng thừa dịp ta không đủ người quay ra cắn ngược một cái."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Lâu Đại soái có chút không cam lòng siết chặt nắm tay.
"Cha," Lâu Thiếu soái bỗng mở miệng: "Một khi sáu tỉnh Bắc Kỳ xuất binh, đường sắt Nam Mãn Châu của người Nhật Bản nhất định phải đề phòng."
Lời này của Lâu Thiếu soái vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của Lâu Đại soái và hai vị Sư đoàn trưởng lập tức trở nên nghiêm trọng, đám người lùn Nhật Bản kia đã khống chế bán đảo Liêu Đông và đường sắt Nam Mãn Châu, đồn trú gồm một Sư đoàn và sáu Đại đội giữ đường sắt, lại cộng thêm hơn ba vạn người, trong thời gian này lại phải điều động thường xuyên, không thể phòng ngự.
Nhắc tới tin tức Phan Quảng Hưng báo tới, lại thêm phần tài liệu Tống Chu đưa đến kia, đôi mắt hổ của Lâu Đại soái ra lóe lên một tia sắc bén.
Lỗ quân vừa mới kết thúc một trận đánh khốc liệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!