Chương 46: (Vô Đề)

Bên trong phòng là một không gian có phần tối tăm.

Lý Cẩn Ngôn bị vây chặt, ép sát tường, hắn hơi nghiêng đầu, có thể nghe được tiếng bước chân trên hành lang ngoài cửa ngẫu nhiên truyền đến.

"Thiếu soái......"

Bàn tay to lớn nóng hừng hực mang ý dò xét mà lần vào dọc theo vạt áo trường sam, truyền vào cơ thể Lý Cẩn Ngôn từng cơn run rẩy. Trong bóng tối, hắn không nhìn được vẻ mặt của người phía sau, cũng không thấy được động tác của người kia, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng sự hưng phấn khi mỗi một tấc da thịt bị đụng chạm.

"Đi lên giường." Lý Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, tựa vào vai Lâu Tiêu, cầm lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình.

Lâu Tiêu không đáp, hắn cúi đầu, không chút do dự cắn xuống cần cổ yếu ớt đang lồ lộ trước mắt.

Đau đớn, run rẩy, tê dại, đủ loại cảm giác khó có thể thốt ra thành lời tràn xuống từ từng mảng da thịt bị gặm cắn. Lý Cẩn Ngôn nghiêng đầu, cắn môi, gắt gao kìm lại tất cả mọi thanh âm đang chực tràn ra khỏi miệng.

Phần móc dây lưng kim loại va chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang nho nhỏ, Lý Cẩn Ngôn cả kinh, "Thiếu soái!"

Ngay sau đó, cả người đều bị lật lại, lưng đặt trên tường, một chân bị nâng lên vắt trên một cánh tay mạnh mẽ, môi bị lấp kín không chút kẽ hở. Tấn công liên tiếp và bất ngờ, mạnh mẽ mà cuồng nhiệt, hắn tựa như con cá đã sa vào lưới, cố sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi trói buộc, chỉ có thể bị động thừa nhận sự hưng phấn càng lúc càng mãnh liệt.

Vành mắt ửng đỏ, cánh môi bị cắn chặt, nước mắt cuối cùng cũng bị ép cho trào ra.

Cánh môi mềm mỏng nhẹ đậu xuống khóe mắt hắn, giống như đang thương tiếc nâng niu báu vật quý giá nhất.

"Cẩn Ngôn."

Khi môi người nọ trượt đến bên miệng, Lý Cẩn Ngôn giống như hờn dỗi mà nghiêng đầu, cởi tuột áo khoác quân phục cùng cổ áo sơ mi của Lâu Tiêu, hung hăng cắn lên gáy hắn. Đoạn đường đến giường chỉ có vài bước, có cần gấp gáp như thế không? Có cần không?!

Bị gây sức ép như thế, ngày mai hắn có thể thức dậy được thì mới là kỳ tích đó!

Bàn tay to lớn của Lâu Tiêu đặt sau đầu Lý Cẩn Ngôn, yêu chiều hắn, tùy ý để hắn lưu lại dấu vết trên người mình. Nhưng Lý Cẩn Ngôn lại chủ động buông lỏng miệng, rầu rĩ chôn đầu trên vai Lâu Tiêu.

"Không cắn nữa?"

"Không cắn." Lý Cẩn Ngôn ôm lấy cổ Lâu Tiêu, "Đi lên giường, nhất định phải lên giường!"

Trong bóng đêm vang lên một tiếng cười trầm thấp, như là âm thanh tao nhã của Violin, ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Lý Cẩn Ngôn hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn không thấy rõ được biểu tình trên gương mặt Lâu Tiêu, thứ duy nhất hắn có thể nhìn rõ chỉ có cặp mắt mê người giống như hồ sâu tĩnh lặng…….

Lâu Thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn không xuất hiện trên bàn cơm bữa tối, trên bàn yên tĩnh một lát, Lâu Đại soái cầm lấy chiếc đũa, bưng bát lên: "Ăn cơm."

Tục ngữ nói cấm có sai, tiểu biệt thắng tân hôn, thằng ranh kia cũng đã nửa tháng không về nhà, ai mà không có lúc thanh niên nhiệt huyết nóng bỏng? Làm cha cũng nên lý giải…… Lý giải cái cục cớt!

Đây đã là lần thứ mấy rồi?! Con dâu ở nơi này chứ có chạy đi đâu được đâu, có cần phải đến mức ngay cả cơm cũng không muốn ăn không?! Năm xưa khi bố mày còn trẻ, đi đánh giặc liên tiếp mấy tháng không về cũng có gấp gáp đến mức này đâu!

Bàn tay to lớn của Lâu Đại soái nắm chặt, suýt nữa đã bẻ gãy đôi đũa trong tay, Lâu Phu nhân cực kì bình tĩnh thản nhiên, đưa cho Lâu Đại soái một chén canh, "Đại soái, canh hôm nay hầm không tệ, ngài nếm thử chút đi."

Những người khác trên bàn hết sức tập trung cúi đầu đếm hột cơm, ừ, cơm hôm nay ăn ngon thật.

Ăn xong cơm tối, Lâu Phu nhân pha một ấm hồng trà, tự mình đưa đến thư phòng Lâu Đại soái.

"Đại soái, đừng làm việc quá muộn."

Lâu Đại soái cầm lấy chén trà, "Có thể không vội sao? Đám nào cũng không chịu yên."

"Là chuyện Nam Kì?" Xuất thân gia đình đồng thời được hoàn cảnh hun đúc, độ mẫn cảm đối với chính trị của Lâu Phu nhân nhất định là cao hơn rất nhiều so với người bình thường. Lâu Đại soái vừa mở miệng, bà đã có thể đoán được vài phần, "Hay là Tổng thống?"

"Đều có." Lâu Đại soái uống một ngụm trà, đặt chén trà xuống, kéo tay Lâu Phu nhân qua, "Lại thêm đám giặc Tây, còn có đám đê tiện Nhật Bản nữa, một đám nhảy lên nhảy xuống, chỉ sợ người ta không biết bọn họ thuê xe ô tô để làm gì."

Lâu Phu nhân nhíu mày, "Đại soái tính làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!