Chưởng quỹ Hòa Phong lâu mất tích!
Trong vòng một ngày tin tức này đã truyền khắp thành Quan Bắc.
Có người nói chưởng quỹ sợ Lâu gia trả thù, mang theo tiểu thiếp chạy trốn, cũng có người nói chưởng quỹ bị Lâu gia phái người giết, xác cũng bị ném trên núi ngoài thành nuôi sói rồi. Còn có người nói trên thực tế chưởng quỹ đang ở ngay trong thành Quan Bắc, chẳng qua là đang lẩn trốn mà thôi.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, trong lúc nhất thời mỗi người nói một kiểu. Tin Hòa Phát Tài mất tích trở thành đề tài nóng nhất trong thành Quan Bắc, ngược lại người tiểu thiếp mất tích cùng chưởng quỹ kia lại không ai để ý.
Hòa Phong lâu vẫn tiếp tục kinh doanh, chưởng quỹ đổi thành đứa con lớn nhất của Hòa Phát Tài. Lúc này mới có người nhớ tới, tuy Hòa chưởng quỹ thủ đoạn làm ăn hạng nhất, làm người cũng tốt, nhưng lại vì một chữ "Sắc" mà làm ra việc không ai ngờ tới. Hai năm trước, suýt nữa vì một di thái thái mà trở mặt với bố mẹ vợ. Trong nhà một vợ ngoài nhà một thiếp, đúng là phiền não.
Bây giờ, Hòa chưởng quỹ sống không thấy người chết không thấy xác, Hòa phu nhân khóc cũng không khóc một tiếng.
Có người suy đoán, chuyện Hòa chưởng quỹ mất tích, có phải là Hòa phu nhân… Nói chung, kiểu suy đoán nào cũng có, Lâu gia và Hòa gia lại không lên tiếng, càng làm cho chuyện này có vẻ khó phân biệt được.
"Cái tên vô lương tâm kia sống hay chết, có liên quan gì đến mẹ con chúng ta chứ?"
Hòa phu nhân biểu hiện vô cùng lãnh đạm với chất vấn của con trai, "Lúc trước Hòa Phong lâu không trụ nổi, còn không phải là dựa vào của hồi môn của mẹ mới có thể gượng dậy sao? Cuối cùng hắn thế nào? Cái tên đáng chém ngàn đao kia, vì một người đàn bà không rõ lai lịch quên chuyện những năm qua không còn một mống! Quanh năm suốt tháng có mấy ngày ở nhà? Còn không phải sung sướng vui vẻ trên người ả tiện nhân kia sao? Hành hiệp trượng nghĩa cái gì, thích làm việc thiện cái gì, mẹ nhổ vào!
Thứ hắn đem đi bố thí cho thiên hạ đều kiếm được từ của hồi môn của mẹ! Bây giờ lại bởi vì một kẻ không thân không thích mà đắc tội với phủ Đại soái, nếu như hắn chết thật rồi thì càng tốt, đỡ phải sống rồi rước họa về nhà chúng ta!"
Nói qua nói lại, Hòa phu nhân vành mắt ửng hổng: "Con đã quên, hai năm qua, mỗi ngày mẹ con trôi qua thế nào sao? Ông ngoại con suýt nữa bị cái tên vô lương tâm Hòa Phát Tài kia làm tức chết! Bây giờ con lại chạy tới hỏi mẹ!" Hòa phu dùng tay vỗ ngực: "Mẹ đã tạo nghiệt gì a…."
Hòa thiếu gia bị Hòa phu nhân nói đến đầy mặt xấu hổ, không dám nói nữa, vội vàng quỳ gối trước mặt Hòa phu nhân: "Mẹ, con sai rồi, con không hỏi nữa, mẹ đừng nóng giận!"
Thấy Hòa thiếu gia dỗ ngọt, Hoà phu nhân dùng khăn tay lau nước mắt, nói: "Đạt nhi, nghe lời của mẹ, việc này sau này con không được quản, trừ phi cha con chết. Trụ Tử đã đốt xưởng xà phòng Lâu gia, cha con là người bảo lãnh, Lâu gia không truy cứu thì thôi, nếu có truy cứu thì một nhà chúng ta cũng không được yên ổn! Bây giờ mặc kệ hắn chạy, hay là….
Nói chung, hắn không ở đây, cuộc sống của chúng ta cũng có thể yên ổn một chút."
Hòa thiếu gia nghe Hòa phu nhân, đầu càng ngày càng thấp, cuối cùng vẫn đáp: "Dạ, mẹ."
Hòa phu nhân dùng khăn tay che miệng, Hòa Phát Tài, ông cũng đừng có trách tôi, năm đó ông đã bất nhân thì bây giờ đừng trách tôi bất nghĩa!
Cục cảnh sát điều tra mấy ngày, tra ra được Hòa chưởng quỹ ở nhà bên ngoài. Trong nhà tiền tài đồ trang sức cũng không thấy đâu, trong phòng cũng không thấy dấu vết đánh nhau giãy dụa, trên bàn còn có bức thư của ông chủ Hòa để lại, giao cho người nhà họ Hòa, chứng minh bút tích Hòa Phát Tài lưu lại không phải là giả, cục cảnh sát liền qua loa kết thúc án kiện.
Hòa Phát Tài lo sợ phủ Đại soái trả thù, mang theo di thái thái là A Hương xuống phía nam.
Ngay sau đó cũng có người nói thấy một người rất giống ông chủ Hòa mang theo nữ quyến, bộ dạng có vẻ sắp đi xa. Lần này, cho dù có người vẫn không chịu tin thì cũng không thể nói được gì khác.
Lại qua mấy ngày, những tin đồn liên quan đến Hòa chưởng quỹ liền lắng lại, không còn ai nhắc đến Hòa Phát Tài nữa.
Bên trong hành lang tối tăm vang lên âm thanh ủng da chạm xuống nền đất, một tiếng lại một tiếng, bước đi có quy luật mà mạnh mẽ.
Nơi này là nhà riêng Lâu gia, từ bên ngoài nhìn vào là một nhà lầu hai tầng nhỏ, trên thực tế là một ngục giam chuyên giam giữ những phạm nhân đặc thù.
"Thiếu soái!"
Cuối hành lang, vệ binh đứng trước cửa sắt lập tức đưa tay trái lên trước ngực, hành lễ cúi chào với Lâu Tiêu.
Lâu Thiếu soái từ lúc mở cửa sắt bước vào đã nghe thấy trong phòng phía bên phải truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết không giống người. Một chốc sau, tiếng kêu không còn, cửa phòng mở ra từ bên trong, Kiều Nhạc Sơn vừa lau tay vừa đi ra cửa. Tiêu Hữu Đức đi theo phía sau hắn, còn có một người lính sắc mặt trắng bệch, cầm hòm lớn hòm nhỏ chứa đầy thuốc.
Nếu là nhìn kỹ, cánh tay của hắn đều đã cương cứng, giống như trong hộp là chứa quái vật gì đó vậy.
"Lâu, tôi muốn kháng nghị!" Kiều Nhạc Sơn bất mãn nhìn Lâu Thiếu soái, đưa tay ném khăn lụa xuống dưới đất: "Tôi là nhà hóa học! Sao anh có thể để tôi làm cái việc đó!"
Lâu Thiếu soái chắp tay sau lưng, mặt không cảm xúc nhìn hắn: "Tôi thuê cậu."
Kiều Nhạc Sơn nhún nhún vai: "Nhưng giờ tôi chỉ lấy một phần lương, tôi tình nguyện chỉ làm việc ở trong phòng thí nghiệm. Thuộc hạ của anh," Kiều Nhạc Sơn chỉ chỉ anh lính đứng bên cạnh Tiêu Hữu Đức, "Ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn quái vật."
"Tôi cho rằng cậu sẽ thích, chí ít vẻ mặt của cậu là đang nói như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!