Chương 41: (Vô Đề)

Gần đây, chưởng quỹ Hoà Phát Tài của Hoà Phong lâu lúc nào cũng cảm thấy bồn chồn không yên, tiểu nhị trong đại sảnh đã chứng kiến hắn tính sai tiền cho khách đến lần thứ ba.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi…"

"Mau câm miệng! Ông không muốn làm ăn nữa à?"

Lần trước Hoà chưởng quỹ bị người của phủ Đại soái mang đi, không bao lâu sau liền có tin đồn, nói rằng xưởng xà phòng do Lâu gia xây dựng bị Trụ Tử – họ hàng thân thích của hắn châm lửa thiêu cháy. Cũng chẳng biết có phải người kia bị mỡ heo bám đầy đầu óc(*) hay không mà lại hành động như vậy! Vào làm trong xưởng xà phòng của Lâu gia là điều mà biết bao nhiêu người mơ ước?

Tay nghề không yêu cầu quá cao, chỉ cần biết làm bánh nướng với màn thầu hấp là đã không lo cơm ngày hai bữa, ngoài ra một tháng còn được phát thêm tám đồng bạc, cứ làm trên ba tháng là có thể mua được một mẫu đất rồi. Công việc tốt như vậy, đi đâu mà tìm đây?!

(*) Nguyên văn:  (trư du mông liễu tâm). Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng) nguồn từ Vficland.

"Tôi nói này, Trụ Tử đáng đời lắm!" Một đầu bếp khoảng ba mươi tuổi, tai to mặt lớn lên tiếng: "Các ông không biết chứ, nghe nói lúc tìm được hắn ở nghĩa địa ngoại thành, trên người hắn còn giấu một trăm đồng bạc!"

"Hả? Nhiều như vậy?"

"Đúng thế!" Đầu bếp tiến lại chỗ mấy tiểu nhị, cố ý đè thấp thanh âm: "Nghe đồn, chỉ sợ việc này liên quan đến đám tiểu nhân Nhật Bản. Chưởng quỹ của chúng ta là người bảo lãnh cho Trụ Tử, giới thiệu hắn tới làm trong xưởng xà phòng của Lâu gia. Một khi Lâu gia không tìm thấy hắn, chẳng lẽ lại không đến tìm người bảo lãnh cho hắn mà trút giận hay sao?

Các cậu nói xem cuối cùng thì người chịu tội sẽ là ai hả?"

"A!"

Mấy tiểu nhị đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh, thầm nghĩ, nếu thực sự là như vậy, Hòa Phong lâu tám phần sẽ xuống dốc không phanh. Tiền tất nhiên quan trọng, nhưng cái mạng nhỏ này so ra quan trọng hơn nhiều!

Đầu bếp béo nói xong, ra vẻ vô ý quay đầu một cái, quả nhiên thấy ở cửa thấp thoáng một bóng người, nhìn vào thân hình cùng cách ăn mặc, rõ ràng là chưởng quỹ Hòa Phong lâu – Hòa Phát Tài.

Bị chưởng quỹ nghe được mấy lời xuyên tạc, song đầu bếp béo không hề khẩn trương, ngược lại trên mặt còn lộ ra một tia vui sướng khi người gặp họa. Chà sát hai tay, hắn chỉ làm theo phân phó của vị gia gia kia, năm đồng bạc còn lại, hẳn là sắp tới tay rồi, đúng không?

Hoà Phát Tài nhanh chân bước qua hai con hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại trước cổng một toà nhà biệt lập được xây giữa một mảnh đất rộng, điều chỉnh hô hấp của mình, rồi dùng sức gõ lên cánh cửa: "Mở cửa! Tôi đến rồi!"

Nghe được động tĩnh, một người đàn bà hơn năm mươi tuổi đi ra mở cổng, cũng không nói với Hoà Phát Tài một câu nào mà nhanh chóng bước vào trong.

Bọn họ vào trong sân, đi vòng qua bức phù điêu là tới được chính đường. Một người phụ nữ mặc áo bông màu hồng, có đôi mắt hẹp dài và gương mặt trái xoan đi ra chào đón. Vóc người ả nhỏ nhắn, nhưng bộ ngực đặc biệt đẫy đà, cái mông cũng tròn căng, bước đi uyển chuyển đong đưa qua lại, có thể nói là báu vật trời sinh.

"Lão gia, ngài tới rồi."

"Ừ."

Người phụ nữ này là vợ lẽ mà Hoà Phát Tài cưới về vào năm Dân quốc thứ hai, vì hắn rất cưng chiều ả cho nên bị phu nhân và đám vợ lẽ còn lại xa lánh. Trong lúc nóng đầu, Hoà Phát Tài đã dứt khoát đưa ả ra ở riêng, chuyện ầm ĩ đến mức hắn đã phải trở mặt với ông bố vợ.

"Cô lại đây."

Hoà Phát Tài tỏ vẻ bình tĩnh, đi vào phòng trong, đuổi hết nha đầu và bà vú ra ngoài, đóng cửa, mở miệng hỏi: "Nói, rốt cuộc cô là ai?"

Người phụ nữ thoáng sửng sốt, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Lão gia, ông đang nói gì thế? Tôi là A Hương mà."

"A Hương?" Sắc mặt Hoà Phát Tài trầm xuống như nước: "Lúc trước cô nói với tôi cô là người Hà Nam, trong nhà gặp đại hoạ, trên đường chạy nạn lại bị thất lạc người nhà, có đúng không?"

"Đúng vậy, lão gia, ông cũng biết cả rồi đó." A Hương vừa nói, vừa tỏ vẻ đau khổ khi nhớ tới chuyện thương tâm, lôi khăn lụa ra, lau lau khoé mắt: "Nếu không phải lúc ấy lão gia cứu tôi, thì tôi đã…"

Hoà Phát Tài nhìn ả, song biểu tình tựa hồ không còn ưu ái như xưa, hắn là người làm ăn, cho dù không khôn khéo hơn người, nhưng cũng đâu phải đồ ngu chứ!

"Vậy cô nói cho tôi biết, một cô nương sinh ra ở Hà Nam, tại sao nằm mơ lại nói ra một tràng tiếng Nhật?"

Sắc mặt A Hương đột nhiên biến đổi.

"Không cãi lại được à?" Hoà Phát Tài lạnh mặt, "Cô còn không chịu nói thật với tôi sao? Có phải Trụ Tử bị cô xúi giục hay không? Tôi vẫn thấy cô cùng kỳ quái, một kẻ chất phác như hắn, rốt cuộc nghe ai xúi bẩy mà lại làm ra loại chuyện này?! Phải đến lúc có người nhắc nhở, tôi mới nhớ ra, khi hắn đến xưởng xà phòng làm việc, đúng là cứ năm ngày hắn sẽ đến đây đưa củi một lần!"

"Lão gia, oan uổng quá! Tôi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!