Chương 40: (Vô Đề)

Xe của Lâu gia ra đến thành Quan Bắc, đi được nửa đường, Lý Cẩn Ngôn đã thấy một cột khói đen đang bốc lên từ hướng xưởng xà phòng ở đằng xa. Phần lớn đất xung quanh xưởng xà phòng đều đã bị Lâu gia mua lại, ngoại trừ ký túc xá của công nhân làm việc trong xưởng ra thì ngay cả một túp lều cũng không có! Nghĩ đến đây, lòng bàn tay hắn vã đầy mồ hôi lạnh, luôn miệng thúc giục tài xế tăng tốc.

Tài xế đạp chân ga, Lâu thiếu soái đè tay Lý Cẩn Ngôn lại: "Đừng hoảng hốt."

Khoảng cách đến xưởng xà phòng càng lúc càng gần, cảnh tượng lọt vào trong mắt khiến tâm trạng Lý Cẩn Ngôn rơi xuống đáy cốc ngay lập tức.

Hơn phân nửa nhà máy bị bao trùm trong biển lửa, các công nhân đang bận cứu hoả, quần áo của không ít người cháy thành những lỗ lớn, tóc và chân mày cũng bị xém mất một phần.

Mặt mày Lục Hoài Đức dính đầy khói bụi, trường sam đã không còn thấy được màu sắc ban đầu, thoạt nhìn phi thường chật vật. Thấy Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu từ xa bước đến, hắn vội kêu lên: "Thiếu soái, Ngôn thiếu gia, sao các vị lại đến đây? Mau, tránh ra xa một chút, nơi này nguy hiểm lắm!"

Vừa dứt lời, một góc nóc nhà xưởng bị cháy rụi đột nhiên đổ sụp xuống, Lý Cẩn Ngôn còn nhớ rõ, nơi đó là phân xưởng sản xuất xà phòng thủ công.

"Quản lý Lục, có chuyện gì?"

Lục Hoài Đức lộ vẻ đau khổ, vả mạnh một cái vào mặt mình, "Đều là sơ sót của tôi, vì tôi sơ ý nên mới cho người ta cơ hội lẻn vào nhà xưởng!"

Nhìn tình thế trước mắt, Lý Cẩn Ngôn biết vài ba câu nhất định không thể nói rõ ràng, cho nên đổi sang câu hỏi khác: "Đã báo cho đội cứu hoả chưa?"

"Đội cứu hoả?" Lục Hoài Đức sửng sốt.

Lâu Thiếu soái liếc nhìn Lý Cẩn Ngôn, mở miệng nói: "Đội chữa cháy. Phái người đến đội chữa cháy thông báo chưa?"

"A, phái rồi!" Lục Hoài Đức nhanh chóng đáp: "Nhưng vị trí nhà xưởng của chúng ta có hơi xa, phải mất một lúc lâu họ mới tới được."

Lửa càng ngày càng lớn, Lý Cẩn Ngôn khẽ cắn môi: "Quản lý Lục, thông báo với mọi người, nhà máy cháy cũng không sao, an toàn quan trọng hơn hết thảy!"

"Nhưng…"

"Làm theo lời tôi đi."

Lý Cẩn Ngôn thấy quản lý Lục do dự thì liền lớn tiếng hơn: "Không cần cứu hoả nữa, mọi người lui ra phía sau!"

Thế nhưng hiện trường vụ cháy ồn ào một mảnh, các công nhân đứng gần cũng như xa đều không nghe thấy được, vẫn vội vàng gánh nước, dập lửa, nhất là những anh lính mới xuất ngũ không lâu, gần như dũng mãnh xông thẳng vào đám cháy.

Lại hô thêm một tiếng, song người nghe thấy vẫn không nhiều lắm, Lý Cẩn Ngôn nhấc chân định chạy về phía trước nhưng lại bị Lâu Tiêu nắm tay kéo lại một phen.

"Thiếu soái?"

Lâu Thiếu soái một tay giữ Lý Cẩn Ngôn, một tay giơ súng, bắn chỉ thiên một phát.

Tiếng súng vừa vang lên, mọi người đều dừng động tác, Lý Cẩn Ngôn nhân cơ hội hô to:" Tất cả mọi người lui ra, an toàn là quan trọng nhất!"

Đúng vào lúc ấy, mọi người nhận được thông báo đội chữa cháy cuối cùng cũng đến rồi.

Khi ngọn lửa được dập tắt thì đã là bốn giờ chiều. Trận hoả hoạn thiêu rụi cả một mảnh đất, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét cực kỳ gay mũi.

Lý Cẩn Ngôn bảo Lục Hoài Đức lấy hai mươi đồng bạc ra cảm ơn người trong đội chữa cháy.

Nhà xưởng bị thiêu huỷ hơn phân nửa, cho nên hoạt động sản xuất buộc phải đình chỉ. Lý Cẩn Ngôn và quản lý Lục cùng phát tiền thưởng cho những công nhân đã tham gia cứu hoả, mỗi người hai đồng, còn nói với bọn họ, đợi khi nhà xưởng trùng tu xong sẽ lại thuê bọn họ tới làm. Một bên phát tiền, một bên kiểm kê nhân số xong xuôi, hắn xác định không có công nhân thiệt mạng trong trận hỏa hoạn này, đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Phần lớn công nhân chỉ bị mấy đốm lửa nhỏ bén tới, quần áo thủng vài cái lỗ mà thôi. Có mấy anh lính bị bỏng, còn không nói nên lời, rất có khả năng bị khói làm cho khản cổ. Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, nếu vết bỏng không được xử lý tốt sẽ rất dễ nhiễm trùng, một khi nhiễm trùng thì mạng người cũng khó mà giữ được. Số lượng Sulfonamides Kiều Nhạc Sơn chế tạo không nhiều, trước mắt chỉ đủ cung cấp cho binh đoàn Độc Lập. Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Lâu Thiếu soái, người sau không nói nhiều lời, trực tiếp gọi Quý Sĩ quan đến đây.

Kết quả, những anh lính bị bỏng đều được Quý Sĩ quan mang về nơi đóng quân của binh đoàn Độc Lập và an bài quân y đến điều trị vết  thương.

Đợi khi tất cả những người có thương tích đều đã rời đi, Lý Cẩn Ngôn mới hỏi Lục Hoài Đức, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

"Ngôn thiếu gia, có người cố tình phóng hỏa!"

Lục Hoài Đức uống một hớp nước, cổ họng cũng không bỏng rát nữa, lập tức nói hết những gì hắn biết ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!