Chương 4: (Vô Đề)

Sắc mặt Lý Khánh Xương xanh mét, hung tợn nhìn Lý Cẩn Ngôn. Đây là đứa cháu trai tính cách mềm mỏng, trầm mặc kiệm lời của mình sao? Ngược lại, bộ dáng nó thoạt nhìn giống lại hệt như người em trai thứ hai – Lý Khánh Long khi còn trẻ.

Nhớ tới Lý Khánh Long, trong lòng Lý Khánh Xương lại dâng lên một trận căm thù. Dựa vào cái gì mà Lý Khánh Long có thể chưởng quản sinh ý của Lý gia, dựa vào cái gì mà Lý Khánh Long có thể nhận được sự khen ngợi của tổng thống Nam kì? Lý Khánh Xương ông mới là trưởng tử nhà họ Lý! Năng lực của ông cũng đâu kém gì con quỷ đoản mệnh Lý Khánh Long kia! Tất cả mọi chuyện còn không phải là do mẹ Lý Khánh Long là chính thất của lão thái gia à?

Thế nhưng, cho dù Lý Khánh Long chiếm được sự trọng dụng của lão thái gia, lại giành được sự khen ngợi của tổng thống miền Nam thì như thế nào? Hơn ba mươi tuổi đã chết, con trai của ông ta, tài sản mà ông ta lưu lại, không phải rồi cũng mặc cho mình bài bố hay sao?

Nhìn nhị phu nhân ngồi ở ghế trên hai mắt phiếm hồng, trong mắt Lý Khánh Xương âm thầm lóe lên một tia ngoan độc. Chỉ cần Triệu Phượng Vân còn ở tại Lý gia, Lý Cẩn Ngôn sẽ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Khánh Xương cuối cùng cũng không còn khó coi như vừa rồi nữa. Cho dù bị thằng nhãi ranh này trách móc mỉa mai hai ba câu thì có sao nào? Sớm muộn gì nó cũng phải cúi đầu khuất phục mình thôi.

Không lấy chồng?

Đây cũng không phải chuyện mà nó có thể định đoạt!

Song Lý Khánh Xương đã tính sai rồi. Lý Cẩn Ngôn nói một thôi một hồi khiến ông ta tức giận đến bầm gan tím ruột, lại không phải vì băn khoăn chuyện bản thân lấy chồng hay là không, chẳng qua chỉ muốn giúp nhị phu nhân lên tiếng một chút. Nếu không phải Lý lão thái gia cùng lão thái thái đều có mặt ở đây, lại lo lắng bệnh trên người mình còn chưa tiêu tan hết, động thủ thực sự sẽ không ích lợi gì, hắn đã trực tiếp vung quyền đánh tới rồi.

Ai dám khi dễ hắn cùng người nhà của hắn, hắn đều sẽ đánh cho kẻ đó ngay cả việc sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự lo liệu được. Đây mới chính là nguyên tắc hành động tối cao thuộc về bản chất của Lý gia tam thiếu.

"Cẩn Ngôn." Lý lão thái gia thấy Lý Cẩn Ngôn châm chọc Lý Khánh Xương đến mức đối phương không nói nên lời, cảm thấy thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, nhíu mày nói: "Cho dù bác cả của con sai, nhưng dù gì cũng là bề trên. Con sao có thể nói chuyện với bác của mình như vậy được?"

Lời Lý lão thái gia vừa thốt ra khỏi miệng, viền mắt của nhị phu nhân Triệu Phượng Vân đã lập tức đỏ lên. Tâm tư của bà đối với Lý lão thái gia đã hoàn toàn nguội lạnh. Nói vậy là có ý gì? Lý Khánh Xương muốn khiến cho Khánh Long tuyệt hậu, đem chi thứ hai ức hiếp đến mức này, Cẩn Ngôn bất quá là nói vài câu, vậy mà lại bị chụp lên cái tội danh bất kính với trưởng bối?

Nếu như hôm nay đổi lại là Cẩn Thừa, lão thái gia liệu có nói như vậy không? Trái lại, chỉ sợ đã sớm đánh chết tên Lý Khánh Xương kia rồi.

Lý Khánh Xương chẳng qua chỉ biết hãm hại con trai của anh em trong nhà, còn con mình thì đều xem như bảo bối. Nhị phu nhân lau lau giọt lệ trên khóe mắt, nắm chặt tay Lý Cẩn Ngôn. Bà không có khả năng mở miệng chống đối cha chồng, không có nghĩa là bà không thể cho con trai của mình một chỗ dựa.

"Ngôn nhi, mẹ vô dụng, mẹ có lỗi với người cha đã mất của con, mẹ không bảo vệ được cho con." Nhị phu nhân nghẹn ngào nói, vẻ mặt ngay sau đó lập tức trở nên lãnh liệt: "Lý Khánh Xương, anh chờ đấy cho tôi, nếu thực sự bức tôi nóng giận, Triệu Phượng Vân tôi sẽ dùng dây thừng treo cổ ngay trên xà nhà ở Tây phòng, làm cho cả cái thành Quan Bắc này đều thấy được, đại lão gia nhà họ Lý bản lĩnh cao cường, có thể bức tử người vợ góa bụa của em trai mình!

Còn cái chức cục trưởng cục Tài chính, cứ để nó trở thành xuân thu đại mộng của anh đi!"

Lời nhị phu nhân nói ra khiến cho sắc mặt của Lý Khánh Xương và Lý lão thái gia đều trở nên khó coi không gì sánh được. Lý Khánh Xương hiển nhiên không nghĩ tới nhị phu nhân có thể nói ra những câu ngoan độc như thế, Lý lão thái gia lại càng tức giận đến mức nắm chặt quải trượng trong tay. Lời này đâu phải là nói với Lý Khánh Xương? Rõ ràng là đang uy hiếp lão! Vợ của con trai thứ hai treo cổ chết trong phòng con cả, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn vào Lý gia như thế nào?

Lại nhìn Lý Uẩn lão với ánh mắt gì đây?

Lý gia coi trọng danh tiếng, nếu không đã chẳng kiên trì chịu đựng lỗ vốn mà bán vải dệt thủ công. Một khi chuyện như thế này thực sự truyền ra, lão cho dù chết đi cũng không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông nữa!

Lý lão thái gia tức giận đến mức ria mép cũng run bần bật. Lão thái thái thấy vậy, thế nhưng không nói một câu nào, chỉ giơ khăn tay lên che đi một tia cười lạnh bên khóe miệng. Nhị phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng. Lý Khánh Xương dám làm mười, Triệu Phượng Vân này sẽ làm tới mười lăm! Cuộc sống ngày sau cái quái gì? Không thể bảo vệ cho con trai, bà còn cần đến tương lai làm gì nữa!

"Em dâu, lời này không thể tùy tiện nói ra được." Đại phu nhân đứng ở bên cạnh Lý Khánh Xương, thấy chồng và cha chồng đều bị nhị phu nhân làm cho tức giận đến mức nói không nên lời, lão thái thái cũng không quản, chỉ đành bất chấp mà mở miệng: "Chuyện đã đến nước này, muốn xoay chuyển cũng không được. Lý gia chúng ta nếu như cùng Lâu đại soái đối địch, hậu quả, thực sự cả nhà đều không gánh nổi đâu."

Nhị phu nhân trừng mắt nhìn đại phu nhân một cái, vừa muốn mở miệng lại bị Lý Cẩn Ngôn ngăn lại: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận. Tức giận với những kẻ không giống người này sẽ làm giảm sút giá trị bản thân."

Lý Cẩn Ngôn không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến cho đại phu nhân tức đến mức ngã ngửa. Thì ra trong mắt Lý Cẩn Ngôn, bà và đại lão gia đều không phải người?!

"Bác cả, tôi nói có đúng không?"

"Thằng ranh con! Có mẹ sinh mà không có cha dưỡng dục!"

Đại phu nhân rốt ruộc nhịn không được, trực tiếp mắng một hơi. Nghe được lời này, vẻ mặt của nhị phu nhân và lão thái thái đều trở nên xanh mét. Cho dù Cẩn Ngôn nói năng không lễ độ nhưng cũng là nam đinh duy nhất còn lại của chi thứ hai, há có thể cho phép người khác nhục mạ như thế?

Lý Khánh Xương liếc mắt nhìn Lý lão thái gia một cái. Ngược lại ông cảm thấy đại phu nhân mắng Lý Cẩn Ngôn cũng không có gì không đúng, nhưng thằng nhóc này dù sao cũng là anh em con chú con bác với Cẩn Thừa, một lời này mắng ra khỏi miệng, không phải ngay cả Cẩn Thừa và Cẩn Hành cũng bị liên lụy rồi sao? Nhìn Lý lão thái gia vẻ mặt âm trầm, Lý Khánh Xương thầm kêu không ổn, liền vội vàng kéo kéo đại phu nhân.

Đại phu nhân còn muốn tiếp tục mắng chửi, song lại bị Lý đại lão gia kéo lại, một trận tức giận bị chặn ở trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, khiến cho vẻ mặt nhất thời đỏ rực. —

Song Lý Cẩn Ngôn lại chẳng quan tâm, bị mắng vài tiếng cũng không mất miếng thịt nào, hắn có lẽ còn phải cảm tạ đại phu nhân, sau lời nói này, xem như chi thứ nhất và chi thứ hai hoàn toàn trở mặt. Cho dù Lý lão thái gia tiếp tục thiên vị chi trưởng, lão thái thái vẫn là nghiêng về chi thứ hai, không cần biết hắn nói Lý Khánh Xương và Hứa thị như thế nào, ý tứ bên trong lời nói cũng không hề liên luỵ đến người khác, mà đại phu nhân thì sao?

Không chỉ mắng hắn, ngay cả cha mẹ của hắn đều lần lượt kéo vào. Căn cứ vào việc lão thái thái có thể khiến lão thái gia trừng phạt hai đứa con của chi trưởng liền thấy được, người bà này rất khôn khéo. Xem ra, chỉ cần vin vào lời mắng nhiếc này của đại phu nhân, kế tiếp, vô luận hắn có làm cái gì, lão thái thái đều sẽ nói giúp được.

Lý Cẩn Ngôn nhếch môi một cái, vừa định mở miệng, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm, "Ôi chao, rốt cuộc là có chuyện gì? Từ xa đã nghe được tiếng của cha mẹ ở trong phòng. Câu vừa rồi của chị dâu cả cũng thật là lớn họng, so với cổ họng của một tiểu thư nhà quan, thực không thích hợp cho lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!