Tiệc mừng công ở phủ Đại soái kéo dài đến tận khuya, người kính rượu tới hết đợt này đến đợt khác. Lâu Đại soái tựa hồ có hơi quá chén, màu đỏ đã lan từ mặt xuống ngực, cười lớn nói: "Đám bê héo chúng bây! Chuốc con trai ta quá chén, làm sao nó về ôm vợ đây!"
Lời này vừa nói ra, cả phòng liền cười vang.
Nhóm lão binh lưu manh lớn tiếng khen ngợi, đại bộ phận nhóm quan văn trong quân chính phủ cũng uống rất nhiều, lại bị đám binh lính kích động cũng bắt đầu ồn ào quậy lên, có điều so với đám binh già đời thô lỗ thì bọn họ còn nhã nhặn chán.
Cái gì mà bàn tay trắng hồng nõn nà, cái gì mà một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng, ngay cả áo gấm Xuân Thu cũng lôi ra được, thật chẳng biết những lời này là xuất phát từ điển cố nào mà ra, tám phần mười là bốc phét.
Lý Cẩn Ngôn đỏ ửng cả mặt. Cho dù da mặt có dày hơn nữa mà bị người khác trêu ghẹo như thế thì cũng phải đỏ mặt thôi.
Ngược lại, Lâu Thiếu soái mặt không đổi sắc, vẫn cứ dốc hết ly này lại đến ly khác, đến khi mọi người đùa đến kỳ cục, ngay cả Lâu phu nhân và nhóm phu nhân của các quan đang ở trong nhà cũng nghe được, lúc đó mới phái nha đầu đi ra truyền lời cho Đại soái: "Đùa có chừng mực thôi, đừng có thái quá, kỳ cục lắm."
Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu trọc, biết rõ Lâu phu nhân đây là có chút bực mình rồi, tỉ mỉ ngẫm lại thì thấy thói quen của bọn họ trong quân đội có hơi tuỳ ý thật, mở miệng thì nói lời tục tĩu ngậm miệng thì lại chửi má nó, hôm nay cao hứng quá nên vứt hết cái thứ gọi là cố kỵ ra sau đầu. Quả thật là cũng có chút kỳ cục.
Có điều, cũng chỉ khi ở cạnh những người thân cận đám huynh đệ già dưới tay ông này mới có thể làm càn như vậy, xem ra, việc ở Mãn Châu Lý lần này của thằng ranh hỗn láo kia rốt cuộc cũng lọt được vào mắt bọn họ. Về phần tin tưởng hoàn toàn… Dù sao thời gian vẫn còn dài lắm!
Lệnh bề trên không thể không nghe, Lâu Đại soái vỗ bàn: "Gần tới giờ rồi! Coi chừng con ta nổi nóng, mang lính tới dỡ hết nhà của chúng bay đấy!"
Mọi người nghẹn họng, có cần không nói lý như vậy không hả? Chẳng phải là tại Đại soái mở lời trước, bọn họ mới hùa theo hay sao?
Lúc này, Lâu Thiếu soái đứng dậy, đưa tay nắm chặt cổ tay Lý Cẩn Ngôn, xoay người bước đi.
Cả đại sảnh lập tức im lặng, Lâu Đại soái cũng thoáng sửng sốt.
"Thiếu soái?" Lý Cẩn Ngôn cũng hơi giật mình. Mọi người cũng không có ý xấu, chỉ là nói vài câu đùa giỡn thôi, cậu bị đùa đến đỏ mặt còn không tính toán, theo lý thuyết thì Lâu Thiếu soái sẽ không tức giận vì chuyện này chứ?
Lâu thiếu soái dừng bước, dứt khoát khom lưng trực tiếp nhấc bổng Lý Cẩn Ngôn vác trên vai, nhanh chóng rời khỏi.
Người trong đại sảnh im lặng vài giây, sau đó lập tức phá lên cười ầm ĩ, mọi người vừa đập bàn vừa dậm chân, suýt nữa banh cả nóc nhà. Lâu Đại soái vừa cười vừa mắng: "Thằng nhóc láo toét này, thật sự là gấp không chịu nổi rồi!"
Tiền Bá Hỉ hứng thú sáp lại một bên: "Đại soái, nhớ năm đó chúng ta còn trẻ, mỗi lần từ chiến trường trở về chẳng phải cũng chỉ một lòng một dạ nghĩ tới việc chui vào chăn với vợ sao?"
"Thằng già ông chẳng nói nổi một câu đứng đắn!"
Lâu Đại soái trừng mắt, Tiền Bá Hỉ lại như lưu manh chẳng chút sợ sệt, bộ dáng cười hì hì: "Đại soái, lần này Thiếu soái quả thực đã đoạt được không ít thứ tốt từ lũ giặc Tây, ví dụ như không dưới 2000 khẩu súng trường Mosin này, còn có không ít sơn pháo và dã pháo. Ông xem, sư đoàn 1 lần này tổn thất không nhỏ, có phải nên…"
Tiền Bá Hỉ còn chưa dứt câu thì đã bị Đỗ Dự Chương bên cạnh ngắt lời: "Lão Tiền, lời này của ông thật không phúc hậu chút nào! Chả lẽ chỉ mỗi mình sư đoàn 1 của ông bị tổn thất? Lúc đánh lũ giặc Tây kia, sư đoàn 2 của chúng tôi cũng đâu có núp ở phía sau ngáy o o! Đại soái, ngài cũng không thể chỉ nghe một mình lão tiểu tử Tiền Bá Hỉ kia!"
Hai vị sư trưởng vừa lên tiếng, lực chú ý của mọi người ngay lập tức dời lên chiến lợi phẩm thu được trên chiến trường. Các sĩ quan đều nói, bọn họ quả thực đã nhìn thấy đống súng đạn kia trước khi chúng được vận chuyển đến Mãn Châu Lý, toàn là hàng tốt, chỉ riêng đại bác hạng nặng 150mm đã có 4 cỗ! Còn đại bác hạng nặng 120mm thì có đến tám cỗ! Càng miễn bàn đến sơn pháo Krupp đường kính 75mm, ngay cả đạn súng trường cũng đều là hàng Đức chính tông!
"Nhiều thứ tốt như vậy không đủ để cho các ông phân sao? Vẫn còn nhớ nhung đến đống đồ thu được về tay ấy, đúng là giống Tỳ Hưu ăn sạch húp trọn!"
Tiền Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương đều có nỗi khổ khó nói, đúng, mấy thứ này đúng là phân cho bọn họ không ít, thế nhưng cũng không phải là cho không. Trước khi giao đồ, Thiếu soái đã nói rõ ràng: "Muốn đồ thì đem người tới đổi."
Vì mấy cỗ pháo, bọn họ ngay cả tiểu đoàn trường của sư đoàn thuộc đội đặc nhiệm cũng đem đi đổi, kết quả là đám tiểu tử khốn kiếp kia nghe thấy sắp được đến binh đoàn Độc Lập của Thiếu soái thì mừng đến nhảy cẫng lên, ngay cả bản mặt đen sì của lão quan trên cũng không thèm để vào mắt.
Tiền Bá Hỉ tức giận đến mức trực tiếp đá bay tiểu đoàn trưởng của đội đặc nhiệm, tên vô lại kia còn mặt dày nói: "Sư toạ, mấy huynh đệ có thể đổi cho ngài mấy cỗ đại bác hạng nặng, coi như vi sư đã cúc cung tận tụy, tiền trao cháo múc!"
Tiền Bá Hỉ đúng là tức không được mừng cũng không xong, chỉ có thể mắng một câu: "Mẹ nó, khó trách người khác đều nói là mấy người trong sư đoàn 1 chúng ta không khác nhau lắm, đều cùng một phường lưu manh!"
Sau đó, Tiền Bá Hỉ cùng Đỗ Dự Chương hợp kế, Thiếu soái đoạt người như vậy, tám phần mười là đoàn Độc Lập muốn thăng cấp chế độ tổ chức rồi, không nói đến quá trình, trực tiếp mở rộng thành một sư đoàn cũng có khả năng.
Năng lực của Lâu Thiếu soái, trong trận đánh ở Mãn Châu Lý bọn họ đã được chứng kiến, có người thừa kế như vậy, quả nhiên là may mắn của Đại soái, mà đám người bọn họ đây đi theo giúp đỡ người nhà Lâu gia thì lại càng thấy may mắn.
Ngẫm lại thì Viên Bảo San của Hà Nam có sáu người con trai, Diêm Hoài Ngọc của Sơn Tây có ba con trai, Mã Khánh Thuỵ của Thanh Hải lại càng khủng hơn, đến tận mười một người, cũng đủ để lập thành một ban bộ binh rồi!
Cả đám bọn họ đứng chung một chỗ chưa chắc đã so được với một mình Thiếu soái!
Huống hồ, qua trận chiến ở Mãn Châu Lý, uy vọng của Đại soái như mặt trời giữa ban trưa, sang năm sẽ có tuyển cử tổng thống nhiệm kỳ mới, Tư Mã Quân còn có thể đặt vững cái mông của ông ta trên vị trí đó hay không lại là chuyện rất khó nói…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!