Chương 32: (Vô Đề)

Mặt trời nhô lên phía chân trời, ở vùng biên giới giữa Nga và Mãn Châu Lý lại một lần nữa vang lên tiếng pháo.

Nhưng khác với trước kia, lúc này là quân đội Trung Quốc phát động công kích. Bốn khẩu đại bác nòng ngắn 150mm, tám khẩu đại bác nòng ngắn 120mm cùng lúc khai hỏa. Mỗi một quả pháo đi tới đâu đều lưu lại một cái hố to có đường kính mấy chục mét. Một khẩu sơn pháo 75mm của đoàn pháo binh quân Nga trực tiếp bị đánh trúng, ống pháo bị bóp cho biến dạng. Quân Nga quỳ rạp trên mặt đất, trừ bỏ cầu khẩn Thượng đế ra thì hoàn toàn không còn cách nào khác nữa.

Đất đai bị đông lạnh rất rắn chắc, căn bản không thể đào chiến hào né tránh công kích của đạn pháo. Mà cho dù có boong ke thì cũng chẳng ngăn được sự oanh tạc của đại bác cỡ to. Huống chi, ngay từ đầu quân Nga đã đưa ra chủ ý tấn công hòng chiếm đoạt Mãn Châu Lý, căn bản không nghĩ tới mình sẽ gặp đánh trả mãnh liệt như thế này.

Quân Nga gần như bị nện cho một cú đến ngu ngơ, quan chỉ huy quân biên cảnh Michalov chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong rúng động, hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình.

"Thượng đế, điều này là không có khả năng!"

Nga là một đế quốc khổng lồ, trước khi đánh trận này, quân đội có thể huy động với số lượng đạt đến sáu trăm vạn người! Nhưng năng lực sản xuất vũ khí của nước Nga lại vô cùng lạc hậu, súng trường và đại bác trong quân đội đều có hơn một nửa là nhập khẩu từ các nước khác như: Đức, Anh, Pháp, Đan Mạch, Ý, thậm chí là Bỉ!

Hễ quốc gia nào có khả năng mua được vũ khí thì đều có thể nhìn thấy bóng dáng của đồng Rúp (đơn vị tiền tệ của Nga). Tuy là như thế nhưng so với các cường quốc châu Âu, nước Nga vẫn còn kém hơn một bậc lớn, dấu hiệu rõ rệt nhất chính là nước Nga có hơn bảy nghìn khẩu đại bác, thế nhưng không hề có một khẩu đại bác hạng nặng nào!

Dựa theo tiêu chuẩn của cường quốc châu Âu, chỉ có đại bác đường kính 150mm trở lên mới có thể xưng là đại bác hạng nặng, ngược lại những khẩu có đường kính dưới 150mm đều là đại bác hạng trung và hạng nhẹ.

Nếu căn cứ vào chuẩn mực này để đánh giá thì người Nga quả nhiên là "nghèo" đến mức đáng thương.

Hiện giờ nước Nga đang nằm trong tình huống tương tự như quân đội Trung Quốc ở thế chiến thứ hai, người thì cả đống mà vũ khí lại không!

Sau khi trận đánh tiến vào giai đoạn giằng co, vũ khí quân đội càng thêm thiếu hụt, đến mức gần như ba tới năm người phải sử dụng chung một khẩu súng trường. Một tên lính Nga đã nói với phóng viên như thế này: "Thưa ngài, đây không phải là chiến tranh, đây là tàn sát!"

Giết người hàng loạt là quân đội các nước đồng minh đối chiến cùng với nước Nga, những người dân Nga phải buông cuốc xẻng để ra chiến trường chẳng qua chỉ là tốt thí đợi bị làm thịt mà thôi.

Mà, tình huống của người Trung Quốc cũng không tốt hơn người Nga là mấy. Nam – Bắc giằng co, quân phiệt hỗn chiến, nền móng mà phong trào Dương vụ triều Thanh(*) để lại đã gần như triệt để hao mòn.

(*) Phong trào Dương vụ triều Thanh: Phong trào xây dựng công nghiệp "tự cường" của giai cấp phong kiến nhà Thanh Trung Quốc từ những năm 60 – 90 thế kỉ 19. Đại biểu của phái Dương Vụ là Tăng Quốc Phiên (Zeng Guofan), Tả Tông Đường (Zuo Zongtang), Lý Hồng Chương (Li Hongzhang). Họ chủ trương liên kết với tư bản nước ngoài, xây dựng công nghiệp quân sự, trang bị lại quân đội theo kiểu phương Tây, xây dựng Cục quân giới, xưởng vũ khí, Cục chế tạo sửa chữa tàu biển, Cục cơ khí... Nhờ vậy Trung Quốc bước đầu có những cơ sở công nghiệp hiện đại. Năm 1872, Lý Hồng Chương xây dựng Cục kinh doanh tàu biển có tính chất dân dụng. Sau đó xuất hiện nhiều xí nghiệp do nhà nước quản lí, tư nhân điều hành, nhà nước và tư nhân cùng làm. Mặc dầu còn có nhiều hạn chế nhưng những hoạt động của phái Dương Vụ (Yangwu) trên thực tế đã kích thích phần nào chủ nghĩa tư bản ở Trung Quốc phát triển.

Ngành công nghiệp nhẹ trong nước có chỗ để phát triển, nhưng ngành công nghiệp nặng lại bị chững lại.

Nếu không có đống vũ khí Lý Cẩn Ngôn đưa tới, sư đoàn một và sư đoàn hai ở Mãn Châu Lý cũng sắp "hết lương thực" tới nơi rồi.

Chẳng qua tình hình bây giờ đã thay đổi, người Nga hung hăng diễu võ giương oai của trước kia, rốt cuộc cũng nếm được mùi vị bị trả thù.

Trên hàng pháo binh, Đặng Hải Sơn gân cổ quát: "Đều hăng hái lên một chút cho ông! Xông lên cho bọn giặc Tây kia một trận đi!"

Không cần hắn nói, nhóm pháo binh cũng dùng hết sức lực toàn thân. Dưới thời tiết âm mười mấy độ, bọn họ đầu đầy mồ hôi, thậm chí xắn áo để cánh tay trần, không ngừng lặp lại cùng một động tác, lắp đạn, bắn ra, tiếp tục lắp đạn rồi lại tiếp tục bắn ra!

Rất nhiều pháo binh bị bỏng lạnh ở bàn tay và cánh tay đến mức da cũng bị lột đi một mảng. Toàn bộ đội ngũ pháo binh, ngay cả Đặng Hải Sơn đều bị bỏng lạnh với các mức độ khác nhau, song không một ai thèm để ý.

Những pháo binh Trung Quốc này chỉ có một suy nghĩ, nổ chết đám người Nga phía trước kia! Khiến cho bọn chúng mở mang kiến thức một chút về trình độ bắn pháo của đàn ông Trung Quốc!

Bộ binh và kỵ binh đã bày ra thế trận sẵn sàng nghênh đón quân địch, hiện chỉ đợi đến thời khắc mệnh lệnh tấn công được truyền xuống nữa thôi. Sau khi được đống súng đạn của Lý Cẩn Ngôn vận chuyển đến vùng biên cảnh, bộ chỉ huy quân sự ở Mãn Châu Lý đã lập ra một kế hoạch lớn mật, đó là phản công!

Mấy nghìn năm trước, Hán Vũ đế đã nói một câu "Phạm Đại Hán giả, tuy viễn tất tru!(*)". Thời ấy nam nhân Trung Hoa phóng ngựa vung roi, chiến kỳ phần phật, tranh đấu với dị tộc nơi chiến trường, đều là đánh đâu thắng đó, sức mạnh vô biên không gì địch nổi!

(*) Ý nghĩa: Phạm đến người Đại Hán, dù có xa cách mấy cũng nhất định phải tiêu diệt

Mấy nghìn năm sau, con người trên mảnh đất này lại bị chế độ nô lệ hóa của Mãn Thanh chi phối, khiến cho phải khom lưng cúi đầu, không còn tinh thần hăng hái giương cung nơi thảo nguyên bát ngát, cũng không còn chí khí giẫm đạp lên bọn giặc Hồ(*). Tất cả những gì sót lại chỉ là sự sỉ nhục khi đại pháo giặc Tây nổ rền biên giới, cùng với thảm cảnh cá nằm trên thớt của quần chúng nhân dân!

(*) Giặc Hồ: chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc

Nỗi ô nhục cả trăm năm này, từ ngày hôm nay sẽ được rửa sạch, người lính Trung Hoa sẽ một lần nữa đem vinh quang về cho tổ tiên!

Tiếng pháo rốt cuộc cũng ngừng, màn khói dày đặc ở mặt trận phía trước của quân Nga bốc lên thật lâu không tiêu tán. Một anh pháo binh gặp vận may, bắn trúng kho súng đạn của quân Nga, khiến mọi thứ đều nổ tung, gây tổn thất nghiêm trọng cho địch thủ!

Lâu Tiêu ngồi trên lưng ngựa, tựa như một con sói đang chuẩn bị phục kích con mồi. Hắn giơ cao mã tấu trong tay, bao tay trắng như tuyết, chuôi dao đen như mực, mũi đao sáng lóa lại hiện lên một mạt huyết quang.

Cuối cùng, hắn dùng sức chỉa mã tấu về phía trước, quát: "Giết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!