"Thiếu soái, một ngày không gặp như cách ba thu. Để bày tỏ nỗi nhớ thương, xin làm một bài thơ trước: A! Anh học bay như chim, em có súng – Anh bắt chước cá bơi, em có pháo – Súng pháo không đủ, em còn thuốc nổ! – A! Anh và em như trường đao với pháo nổ uỳnh oàng!"
Lâu Tiêu cầm bức điện, mặt không biểu tình, thật lâu vẫn chẳng nói chẳng rằng.
Đưa bức điện cho Sĩ quan phụ tá, hắn cố gắng lắm mới nhịn được cười nhưng lại không sao giấu nổi khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Mấy thành viên nhận điện báo trong phòng thư tín, một người gục lên bàn cười đến không dậy nổi, một người thì cười đến nỗi cả nước mắt cũng trào ra. Lúc đầu bọn hắn còn cảm thấy kỳ lạ, một bức điện báo mà thôi, có cần phản ứng đến mức này không? Tới khi tiếp nhận, vừa nhìn, đầu tiên bọn hắn cảm thấy, thật dài! Sau nữa chính là ngay cả quai hàm cũng rơi xuống đất!
Quả nhiên là phu nhân Thiếu soái, tình cảm đủ nóng bỏng, đủ trực tiếp, cũng đủ dũng mãnh! Tuyệt vời ông mặt trời!
Sĩ quan phụ tá không nhịn được mà liếc nhìn vẻ mặt Lâu Tiêu, phản ứng của người nọ, là cao hứng hay mất hứng vậy?
Bức điện báo này, Lý Cẩn Ngôn phải hạ quyết tâm lớn lắm mới có gan gửi đi, thậm chí cậu còn không dám tùy tiện phân phó Quý Sĩ quan, ngược lại tự mình hành động. Lúc ấy, ánh mắt mà nhân viên phát tin dùng để nhìn cậu thật khiến cậu xấu hổ đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Phát xong bức điện, Lý Cẩn Ngôn gần như bỏ chạy trối chết. Vì nước vì dân, vì Thiếu soái, dễ dàng lắm hay sao?!
Ngay hôm bức điện được gửi đi, Lâu Tiêu không hồi âm lại, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy khó hiểu, sẽ không phải là hàm súc quá đâu ha?
Cách một ngày, sau khi ăn xong bữa sáng, Lý Cẩn Ngôn liền mở tờ báo ra xem, trên trang nhất chính là tiêu đề bài viết về tình hình chiến sự ở Mãn Châu Lý, ngoài ra còn có một bài phỏng vấn của phóng viên người Mĩ, bên cạnh đính kèm một bức ảnh, mặc dù hơi mờ nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn có thể nhận ra, người trong ảnh chính là Lâu Tiêu.
Đúng vào lúc ấy, Quý Sĩ quan đưa bức điện trả lời của Lâu Thiếu soái tới, Lý Cẩn Ngôn nhận lấy, vừa xem xong lập tức trợn mắt há hốc miệng.
Trên điện báo vẻn vẹn ba chữ to đùng: "Được, rất tốt."
Cậu tốn tận hai mươi sáu đồng bạc, lại tốn thêm không biết bao nhiêu tế bào thần kinh, ấy vậy mà chỉ đổi lại được ba cái chữ này?!
"Ngôn thiếu gia." Quý Sĩ quan thấy Lý Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn bức điện, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tờ giấy kia, vội vàng mở miệng: "Thiếu soái còn bảo Khương bộ trưởng của bộ Hậu cần tới truyền chỉ thị."
"Hửm?" Việc này liên quan gì tới cậu? Lý Cẩn Ngôn còn đang đắm chìm trong việc "tốn hai mươi mấy đồng bạc chỉ đổi lại được đúng ba chữ" mà buồn bực, nên nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
"Thiếu soái nói với Khương bộ trưởng, ngài có một số vật tư quan trọng cần đưa tới vùng biên cảnh, muốn ông ấy phối hợp hành động với ngài. Nếu Đại soái hỏi thì cứ nói chuyện này là do Thiếu soái phân phó, chờ ngài ấy trở về sẽ giải thích rõ ràng sau."
Lý Cẩn Ngôn nghe xong, cả nửa ngày vẫn không lên tiếng.
"Ngôn thiếu gia?"
"Không có gì." Lý Cẩn Ngôn cảm thấy giọng mình vương chút phiền muộn, tâm tư như bị mấy lời vừa rồi của đối phương đánh gục, có thứ gì đó chậm rãi chảy vào, mà lại không nói rõ được là thứ ấy mang theo ý vị gì.
Hung hăng chà xát khuôn mặt một phen, tạm thời đem dòng tâm tư kì lạ kia đặt qua một bên, Lý Cẩn Ngôn đứng dậy: "Quý Sĩ quan, triệu tập tiểu đội Thiếu soái lưu lại cho tôi, đi thay quần áo rồi cùng tôi tới một chỗ, đừng tiết lộ ra ngoài."
"Rõ!"
Thôn Lý gia cách thành Quan Bắc ba mươi dặm, toàn bộ thôn có hơn một nửa người mang họ Lý. Mấy năm trước, ngoài thành Quan Bắc thổ phỉ hoành hành hung ác, để tự bảo vệ mình, một thôn làng lớn như thôn Lý gia cũng thiết lập một đội cảnh sát, xây dựng một bức tường cao ở ngoài thành Quan Bắc, dựng lên vọng gác, tổ chức thanh niên trai tráng đi tuần ngày đêm, hình thành một pháo đài dạng khép kín.
Mỗi lần thổ phỉ đột kích, tất cả mọi người trong thôn sẽ trốn vào bên trong tường cao, thanh niên trai tráng trong làng có thể nương theo bức tường và lỗ bắn trên vọng gác để tàn sát bọn thổ phỉ mưu đồ xâm phạm.
Đợi đến lúc Lâu Thiếu soái về nước, ngày lành của những tên thổ phỉ này cũng chấm dứt. Thổ phỉ ngoài thành Quan Bắc đều bị Lâu Thiếu soái dẫn quân san bằng, một mồi lửa liền thiêu sạch sẽ. Kết quả, Lâu Đại soái muốn tìm một trại thổ phỉ để mượn tay hòng chiếm lại đường sắt trong tay người Nga cũng khó khăn, cuối cùng phải tự mình dựng trại, tìm người giả dạng.
Đoàn người Lý Cẩn Ngôn rời khỏi phủ Đại soái, khi đến thôn Lý gia thì đã sắp giữa trưa.
Trước lúc đến đây, Lý Cẩn Ngôn đã cẩn thận suy xét, lái xe của phủ Đại soái quá dễ làm người khác chú ý, đường lại hơi xa, cách tốt nhất chính là cưỡi ngựa. Cậu vốn muốn bảo Quý Sĩ quan ngồi chung một ngựa mình, nhưng người sau vừa nghe liền vội vã lắc đầu như trống bỏi.
Giỡn à, lúc trước Thiếu soái đã nói rõ rồi, Ngôn thiếu gia đây không phải là hại hắn sao? Nếu Thiếu soái trở về, biết người kia đã từng ngồi trên ngựa của hắn, hắn còn có thể toàn mạng không?
Quý Sĩ quan có hoài bão lớn lao ấp ủ trong lòng, hắn không muốn cứ như vậy mà bị Thiếu soái bắn bỏ.
Chẳng còn cách nào khác, Quý Sĩ quan đành phải tìm cho Lý Cẩn Ngôn một chiếc xe ngựa, ông chủ xe trông thấy một đám người cao lớn cường tráng cưỡi ngựa đi tới, suýt nữa đã cho rằng mình gặp phải cường đạo rồi. May mà Lý Cẩn Ngôn kịp thời đưa ra hai đồng bạc, ông chủ xe mới không quay đầu bỏ chạy.
Đoàn người Lý Cẩn Ngôn tới trước thôn, nói ra thân phận, nhưng chỉ bảo cậu là Tam thiếu gia của nhà họ Lý, tới gặp một vị cố nhân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!