Chương 30: (Vô Đề)

Những năm đầu Dân quốc, ngôn luận trong nước vẫn còn rất tự do, cũng không có quy định cấm bàn luận về quốc sự.

Trong các quán rượu, quán trà ở thành Quan Bắc, thường xuyên có thể bắt gặp người ta túm năm tụm bảy, sau khi cơm no rượu say thì gọi một ấm trà, vừa uống vừa bàn luận chuyện tình biên cảnh Mãn Châu Lý.

Lý Cẩn Ngôn vừa mới đi lên lầu hai thì chợt nghe có người vỗ mạnh lên mặt bàn, quát to một tiếng: "Hay!"

Ngẩng đầu lên nhìn, cậu liền thấy một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu lam đang đứng ở giữa phòng, nói đến nước miếng tung bay, nghe kĩ một chút thì đúng là đang kể về chiến sự ở biên cảnh Mãn Châu Lý. So với anh lính hết lời miêu tả tư thế oai hùng đầy tính hủy diệt của Lâu thiếu soái lần trước thì tài ăn nói của vị này mới thực sự có thể sánh ngang tiên sinh kể truyện thời xưa.

Hỏa kế chạy bàn trông thấy Lý Cẩn Ngôn và Quý Sĩ quan liền vội vàng lên chào đón, "Chào hai vị! Đại sảnh hay là phòng riêng?"

"Phòng riêng." Lý Cẩn Ngôn nói: "Yên tĩnh một chút."

"Vâng, có ngay!"

Ngồi xuống chưa đến hai phút, hỏa kế mới vừa đưa lên một ấm trà nóng, Lý Khánh Vân đã bước vào phòng.

"Chú ba."

Xuất phát từ lễ phép, Lý Cẩn Ngôn trước kêu một tiếng rồi đứng lên, nhưng Lý Khánh Vân lại xua tay: "Mau ngồi đi, chú ba con không để bụng mấy cái nghi thức xã giao này đâu."

Dứt lời, ông liền ngồi xuống bên cạnh bàn, nói với hỏa kế: "Chọn mấy món nổi tiếng của quán mang lên, rượu thì khỏi đi, nhanh một chút.", dứt lời, lại quay sang người bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, "Vị này là?"

"Đây là Quý Sĩ quan." Lý Cẩn Ngôn giới thiệu: "Hôm lại mặt lần trước, chú ba hẳn là cũng gặp qua rồi."

Lý Khánh Vân vỗ vỗ cái gáy: "Xem trí nhớ của ta này! Quý Sĩ quan, mong ngài đừng trách!"

Quý Sĩ quan lắc đầu nói không đâu. Hắn có thể được Lâu Tiêu phái đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, hiển nhiên là vì hắn có ưu điểm riêng của mình. Vừa liếc mắt một cái, hắn đã có thể nhận ra Lý Cẩn Ngôn đối đãi với Lý Khánh Vân tương đối khác biệt, cho nên cũng sẽ không để Lý Khánh Vân phải mất mặt.

Mùi thức ăn trên bàn bay vào khoang mũi, khiến cho bao tử của Lý Cẩn Ngôn réo lên ùng ục. Cậu quả thực rất đói, chạy ngược chạy xuôi ở ngoài thành Quan Bắc suốt buổi sáng, mua hai trăm mẫu đất, tiêu tốn khoảng một nghìn sáu trăm đồng bạc, lại tiện thể xem xét miếng đất lấy được từ Lý gia, bận bận rộn rộn gặp mặt tá điền, ngay cả thời gian uống một ngụm trà cũng không có, sau đó liền tới đây gặp Lý Khánh Vân.

Chén cháo trắng với hai cái trứng gà cậu ăn lúc sáng đã sớm tiêu hóa sạch, hiện giờ có nguyên một bàn đồ ăn bày ra trước mắt, bao tử không réo mới lạ.

Lý Cẩn Ngôn có hơi xấu hổ, Lý Khánh Vân không nhịn được mà bật cười. Tuy nói thân phận hiện giờ của Lý Cẩn Ngôn đã không còn như xưa, nhưng suy cho cùng đối phương vẫn là cháu trai của mình. Sau cuộc nói chuyện với lão thái thái, Lý Khánh Vân nằm trên giường, trằn trọc cân nhắc cả một đêm, làm tam phu nhân suýt nữa đuổi ông xuống đất ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Lý tam lão gia mang theo hai vành mắt đen hạ xuống quyết định cuối cùng, nghe lời lão thái thái chỉ có chuẩn chứ chẳng thể sai! Ông mà đi theo cháu trai làm việc thì khẳng định không bao giờ thiếu lợi ích. Lại nói, Lý Cẩn Ngôn bước chân vào phủ Đại soái, bên cạnh đều là người của Lâu gia, có thể có một người nhà giúp đỡ, dù sao cũng dễ chịu hơn.

Nghĩ đến đây, Lý tam lão gia cười ha ha, nói: "Cháu xem, sáng nay chú ba cũng chưa ăn gì cả, lúc này bao tử đã bắt đầu biểu tình rồi. Chúng ta ăn cơm trước đi, có gì thì chờ sau khi cơm nước xong xuôi hẵng nói."

Lý Cẩn Ngôn buông lỏng tâm tình, dù sao Lý Khánh Vân cũng là chú ruột của cậu, Quý Sĩ quan cũng không phải là người ngoài. Do đó cậu khách sáo vài tiếng rồi bưng bát cơm lên bắt đầu và, không quên mời Lý tam lão gia và Quý Sĩ quan cùng động đũa.

Trước đó, Lý Khánh Vân nói vậy chỉ là để cho Lý Cẩn Ngôn chút thể diện, tránh làm đứa nhỏ này phải ngượng ngùng, xấu hổ. Vì thế cho nên ông gắp mấy đũa đồ ăn, nếm thử một chút rồi thôi.

Còn Quý Sĩ quan thì quả thật không khách khí, ăn còn nhiều hơn so với Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn thấy thế mới bảo hỏa kế mang thêm hai đĩa rau xào, "Lại mang một bàn thức ăn tới phòng bên cạnh, chuẩn bị nhiều thịt chút."

Ngoài Quý Sĩ quan ra, còn có bốn anh lính nữa cũng theo Lý Cẩn Ngôn chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng. Thế nhưng bọn họ khăng khăng phân biệt trên dưới, sống chết không chịu ngồi chung một bàn với Lý Cẩn Ngôn. Mà cậu cũng có chuyện muốn nói riêng với Lý tam lão gia nên không kiên trì mời mọc, dứt khoát bố trí cho bọn họ một phòng riêng khác. Chung quy cũng không thể để họ ngồi ở đại sảnh, bốn anh lính cao lớn thô kệch, sống lưng thẳng tắp mà ngồi ở một bên, phỏng chừng hơn phân nửa khách khứa xung quanh ăn không ngon miệng.

Quý Sĩ quan thấy Lý Cẩn Ngôn buông đũa, liền và hai ba miếng cho hết chén cơm thứ năm, chùi miệng rồi đứng dậy, nói: "Ngôn thiếu gia, tôi qua bên kia xem thử, không thể để bọn họ uống rượu được."

Lý Cẩn Ngôn gật đầu, biết đây là cái cớ người nọ cố tìm để cho mình và Lý Khánh Vân cơ hội nói chuyện riêng.

Có điều… đảo mắt nhìn qua đống chén đĩa sạch bách đến ngay cả một giọt canh cũng không sót lại, Lý Cẩn Ngôn thầm nghĩ: quả nhiên là tâm phúc của Lâu Thiếu soái, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng "Sinh long hoạt hổ", "Long mã tinh thần" như vậy nha! Cậu có nên bảo hỏa kế mang qua phòng bên kia thêm một thùng cơm nữa hay không…

Hỏa kế dọn sạch bàn, mang lên một ấm trà nóng và một khay điểm tâm rồi lui ra ngoài. Làm loại nghề nghiệp như bọn họ đều phải tinh ý, hai vị kia vừa nhìn đã biết là có chuyện cần bàn, tay chân nhanh nhẹn nhưng miệng mồm kín đáo mới không khiến người ta phiền chán.

Đợi đến lúc cánh cửa gian phòng khép lại, Lý Khánh Vân liền đi thẳng vào vấn đề: "Cháu trai, chú ba là người thẳng tính, không học được kiểu nói chuyện vòng vo, có gì đều nói toạc móng heo ra hết, nên có gì con cũng đừng tức giận."

"Vâng," Lý Cẩn Ngôn gật đầu, "Con biết tính tình của chú ba mà."

"Chính là, chuyện mà mấy ngày trước chú ba nhờ con, đã có kết quả gì chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!