"Choang" một tiếng, chén trà vỡ vụn trên mặt đất, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe trên người Lý đại lão gia, thế nhưng ông ta lại không dám nhúc nhích.
Lý lão thái gia chống quải trượng (*) đứng lên tiến về phía trước, giơ trượng lên đánh Lý đại lão gia: "Nghiệt tử, nghiệt tử!"
(*) Quải trượng: gậy, ba
-toong.
Lão thái thái Triệu thị không ngừng lau nước mắt, khóc ròng nói: "Ta đây đã tạo ra loại nghiệp chướng gì, vì sao lại nuôi ra một con bạch nhãn lang như thế, lại muốn cho em trai của mình tuyệt hậu! Khánh Long à, mẹ thực có lỗi với con, mẹ cũng đi cùng con luôn đi cho rồi!"
Triệu thị vừa khóc như thế, cơn giận trong lòng Lý lão thái gia lại tăng thêm, lực đạo mỗi quải trượng đánh xuống đều mạnh hơn. Lúc trước, hoặc ít hoặc nhiều cũng đều chỉ là vờ đánh cho con dâu thứ hai ở bên cạnh nhìn thôi, hiện tại thực sự là bị làm cho tức giận thật rồi!
Đại phu nhân Hứa thị cùng bị gọi tới, lúc này thấy lão thái gia dường như không hề có ý định dừng tay, mà trên mặt chồng mình đã không còn một hột máu, liền khóc ròng nói: "Cha, mẹ, Khánh Xương còn không phải là vì cái nhà này sao? Cục trưởng cục Tài chính là em vợ của Lâu đại soái, Khánh Xương tuy nói là phó cục trưởng, thế nhưng ngay cả một chút thực quyền cũng không có, đè ép tận gốc rễ như vậy chính là khinh thường Lý gia chúng ta, còn không phải bởi vì chúng ta không có hậu đài sao?
Chỉ khi nhà con đứng vững chân trong chính phủ, chúng ta mới…"
"Câm miệng!" Lý lão thái gia quát lớn một tiếng. Chung quy đối phương cũng là con dâu, lão không thể nào giáo huấn giống như đối với con trai cả, chỉ có thể quát lớn chứ không thể động thủ, đây là quy củ. "Nữ nhân ngu dốt!"
Lão thái thái Triệu thị thấy quải trượng trong tay Lý lão thái gia ngừng lại, trong mắt hiện một tia oán hận cay độc.
Trước kia, Lý lão thái gia có một tiểu thiếp sinh con. Sinh xong, đứa trẻ liền được ôm đến bên cạnh bà, để bà nuôi dưỡng. Triệu thị tự nhận giữa Lý Khánh Xương và con ruột của mình, bà vẫn luôn đối xử công bằng. Nhưng rốt cuộc con do tiện thiếp sinh ra, từ tận gốc rễ đã không đoan chính. Cho dù Triệu thị đối xử với Lý Khánh Xương rất tốt, Lý Khánh Xương vẫn cảm thấy bất mãn, cho rằng người mẹ này không phải là mẹ ruột, đối với hai đứa em do bà sinh ra cũng luôn bới lông tìm vết.
Cứ như thế mãi, lòng Triệu thị cũng nguội lạnh, chỉ giả dạng có tình ở ngoài mặt mà thôi. Cũng may Khánh Long không chịu thua kém, cơ nghiệp trong nhà đều xử lý vô cùng tốt, Khánh Vân hiếu thuận, lúc nào cũng có thể đùa cho bà vui vẻ. Cho dù Lý Khánh Xương trong tối ngoài sáng đều tỏ ý bất mãn vô cùng đối với việc Lý lão thái gia đem gia nghiệp giao cho Lý Khánh Long nhưng Triệu thị cũng không hề mở miệng.
Nhưng khiến cho Triệu thị trăm triệu lần không ngờ tới, tâm địa Lý Khánh Xương này còn quá mức độc ác. Hài cốt của Khánh Long còn chưa tiêu tán, hắn lại muốn đưa Cẩn Ngôn – con trai độc nhất của Khánh Long đến Lâu gia làm nam thê! Hai đứa con của hắn làm hại Cẩn Ngôn ngã vào trong nước giữa mùa đông khắc nghiệt, bệnh đến mức ngay cả giường cũng không bò dậy nổi còn chưa tính, Hứa thị chẳng những không khuyên bảo chồng lại còn ở chỗ này cãi chày cãi cối.
Chồng mình đem cháu trai đi đổi lấy quan chức mà còn trâng tráo như thế, thực chẳng biết thể diện là gì. Lòng dạ của toàn bộ đám người trong cái gia đình kia rốt cuộc có bao nhiêu đen tối?
Sớm biết như vậy, hồi đó bà không nên mềm lòng nhẹ dạ! Nên để cho tên nghiệt chủng này cùng người mẹ tiện nhân của hắn chết chung luôn cho rồi, hết đường tỏ ra tài cán!
Lý Khánh Xương vẫn quỳ thẳng như trước, đại phu nhân thì dứt khoát chắn ở phía trước Lý Khánh Xương tận lực cầu xin, quải trượng trong tay Lý lão thái gia nâng lên cao, nhưng cuối cùng cũng lại hạ xuống.
Người trong phòng đều biết, Lý lão thái gia còn bận tâm đến Lý Cẩn Thừa. Vì Lý Cẩn Thừa, ông cũng phải để đứa con trai cả này lưu lại vài phần mặt mũi.
Lý lão thái gia thở dài, lại nói: "Khánh Xương, việc này là ngươi làm sai, chút nữa đi xin lỗi em dâu của ngươi đi, lại để Cẩm Cầm cùng Cẩn Hành gặp mặt nhận lỗi với Cẩn Ngôn. Huynh đệ tỉ muội, không thể nào qua một đêm đã trở thành kẻ địch."
Lần này lời của Lý lão thái gia vừa nói ra, nhị phu nhân Triệu Phượng Vân đã kinh ngạc đến mức không ngậm nổi miệng. Tính toán kiểu gì vậy chứ? Suýt chút nữa đem cô nhi quả phụ bọn họ bức đến đường cùng, vậy mà lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế? Nói lời xin lỗi là xong? Những đau khổ mà Cẩn Ngôn phải chịu thì lại không đoái hoài, không nhìn ngó? Tất cả đều chỉ vì một tên Lý Cẩn Thừa!? Lòng của lão thái gia rốt cuộc là đã thiên vị đến mức nào!
Lão thái thái cũng vạn phần bất mãn, vỗ vỗ lên bàn tay đang tức giận đến phát run của nhị phu nhân, mở miệng nói: "Lão thái gia, lời này, một người phụ nữ vẫn luôn tuân theo chuẩn mực đạo đức gia đình như tôi quả thực không nên nói, nhưng tổ huấn của Lý gia, ông còn nhớ rõ?"
Lý lão thái gia liếc mắt nhìn lão thái thái một cái, trong mắt ngầm có ý cảnh cáo, nhưng lão thái thái Triệu thị lại làm như không thấy. Bà vì Lý gia mà sinh ra hai nam một nữ, hầu hạ cha chồng mẹ chồng chu đáo cho tới tận khi hai người về chầu cõi Phật, lại vì Lý lão thái gia xử lí mọi chuyện trong gia đình. Cho dù tiểu thiếp của Lý lão thái gia tranh đoạt với bà mà sinh ra thứ trưởng tử trước, đánh một cái thật mạnh vào mặt của Triệu gia, thế nhưng bà vẫn đem cơn tức này nuốt xuống.
Mấy mươi năm, bà tự nhận bản thân mình đối với Lý gia cùng chồng mình là Lý Uẩn hết lòng phụng sự, nhưng mà Lý Uẩn không thể bất công như thế này, không thể mắc nợ con trai của Khánh Long như thế này!
(*) Thứ trưởng tử – : con trai cả trong gia đình, nhưng không phải do vợ cả sinh.
"Lúc trước tôi vào cửa Lý gia, mẹ chồng đã đích thân chỉ dạy rằng tổ huấn không thể trái. Chuyện mà Khánh Xương làm ra tạm thời không tranh cãi, nhưng hai đứa con nhà nó suýt chút nữa đã hại chết Cẩn Ngôn. Căn cứ vào tổ huấn, phải phạt quỳ trong từ đường, lại chịu đủ mười roi, ba ngày không ăn không uống."
Lời Triệu thị tuy cứng nhắc máy móc, nhưng mỗi câu đều có lý có căn cứ. Cho dù là Dân Quốc rồi, đích – thứ (*) không phân biệt rõ ràng như tiền triều, nhưng lời dạy bảo của tổ tiên, phép tắc gia quy vẫn đâu thể nào ném bỏ. Đó là gốc rễ của gia đình, là con đường để duy trì, chăm lo mọi việc trong nhà.
(*) Đích thứ: đích = con của vợ cả, thứ = con của vợ lẽ.
Nghe được lời của Triệu thị, Lý đại lão gia nắm chặt nắm tay, còn đại phu nhân thì lại kêu rên: "Lão thái thái, không được đâu, Cẩm Cầm và Cẩn Hành đều còn rất nhỏ, làm sao mà chịu được?"
Nhị phu nhân suýt chút nữa muốn chửi ầm lên. Dùng roi đánh mấy cái, bỏ đói mấy bữa mà cũng chịu không được, còn con trai của tôi bị đẩy vào trong nước, suýt chút nữa bỏ mạng thì chính là đáng kiếp sao?
Lão thái thái không thèm để ý tới đại phu nhân đang kêu gào khóc lóc mà tiếp tục thương lượng với Lý lão thái gia: "Lão thái gia, việc này nhất định phải cho chi thứ hai một cái kết công bằng. Khánh Long không còn, Phượng Vân góa bụa thủ tiết trông nom đứa con trai độc nhất của Khánh Long, đại lão gia đây là muốn tuyệt hậu của Khánh Long mà! Chẳng lẽ Khánh Xương là con của ông, Cẩn Thừa là cháu trai của ông, còn Cẩn Ngôn thì không phải là người của Lý gia hay sao?"
Lão thái thái nói như vậy khiến cho tất cả lời khuyên giải đã chực bên mép của Lý lão thái gia đều bị nuốt lại trong bụng. Sắc mặt ông có chút xấu hổ, thở dài nói: "Thôi, cứ theo những lời bà nói mà lo liệu. Người đâu, đem đại tiểu thư cùng tứ thiếu gia giam vào từ đường!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!