Chương 29: (Vô Đề)

Nước Nga, tháng 1 năm 1912 Dương lịch.

Tin báo chiến sự ở tiền tuyến truyền về điện Kremlin, Sa Hoàng Nicholas Đệ nhị nổi trận lôi đình, các đại thần thuộc quân đội và chính phủ thì không khỏi hoang mang. Từ sau khi thủ tướng Stolypin bị ám sát, dự luật cải cách ruộng đất trong nước liền bị buộc phải bỏ dở giữa chừng, tuy việc này mang lại lợi ích cho phần lớn quý tộc, song Hoàng thái hậu Maria lại than thở: "Người duy nhất có thể cứu vớt vận mệnh nước Nga đã chết dưới bóng ma của âm mưu và ghen ghét."

Càng mỉa mai hơn chính là, tất cả những việc Stolypin đã làm đều vì bảo vệ Vương triều Romanov đang lung lay giữa gió mưa bão táp, trong khi đó, tên ám sát Bogrov chẳng những là một phần tử cấp tiến thuộc đảng cách mạng cánh tả(*) mà còn là mật thám của cục bảo an! Mặc dù hắn đã bị treo cổ sau khi Stolypin chết mười ngày, thế nhưng bóng ma của vụ mưu sát vẫn luôn bao phủ trên vùng trời của điện Kremlin, nhất quyết không chịu tan đi.

(*) Đảng cách mạng cánh tả: một chính đáng lấy chủ nghĩa xã hội làm trọng tâm, có những tư tưởng tiến bộ và hướng tới CNXH

Nicholas Đệ nhị vốn đang giận không chỗ trút, rốt cuộc đến khi nghe tin chiến sự nơi biên cảnh gặp nhiều bất lợi thì hoàn toàn bùng nổ.

Đại thần phụ trách bộ binh đã bị phê bình nghiêm khắc, đại thần phụ trách ngoại giao cũng gặp vạ lây. Hoàng hậu Alexandra là người duy nhất có thể làm cho lửa giận của Sa Hoàng lắng xuống, đáng tiếc cách đây không lâu, bà lại vì chuyện đại công tước Dmitry lên tiếng muốn đuổi Thánh nhân Rasputin ra khỏi cung điện mà cảm thấy không vui. Khi ấy Hoàng hậu Alexandra cùng con gái bà đều oán trách: "Thánh nhân cuối cùng lại bị phàm nhân phỉ báng!"

Lúc ấy, Rasputin vừa tiến hành một nghi lễ hàng linh(*), lên tiếng hứa hẹn với đại công nương Tatiana: "Tà ác cùng ma quỷ ẩn núp trong bóng tối sẽ không bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của đại công nương nữa."

(*) Hàng linh = thu phục linh hồn

Đại công nương Tatiana vô cùng cảm tạ, gương mặt xinh đẹp tiều tụy vì ác mộng liên tiếp mấy hôm cuối cùng cũng đã xuất hiện một nụ cười.

Thị nữ Elena được đại công nương khen thưởng, sau đó người còn cho cô một hòm đá quý, đối với Elena xuất thân không tính là giàu sang mà nói, đây quả thực là một món hời.

Elena cảm động đến rơi lệ trước phần thưởng của đại công nương Tatiana, phát thệ trước Thượng đế tối cao rằng sẽ đi theo hầu hạ đại công nương suốt đời. Thế nhưng, thời điểm quay lưng về phía đại công nương, nụ cười tràn đầy cảm kích trên khuôn mặt cô ta liền biến mất, ánh mắt nhìn xuống cái hộp trên tay bỗng chốc lạnh như băng.

Lợi dụng khoảng thời gian đại công nương nghỉ ngơi, Elena đi tìm Rasputin, Rasputin đã vô cùng quen thuộc với nàng thị nữ đi theo bên cạnh Tatiana này.

Kế đó Elena quỳ rạp xuống chân Rasputin, hôn lên vạt áo choàng của hắn, tựa như một tín đồ vô cùng thành kính.

"Thánh nhân vĩ đại, vị chúa cứu thế, con muốn sám hối trước mặt ngài!"

"Đứa nhỏ đáng thương." Rasputin đưa tay đặt lên đỉnh đầu Elena, "Thần linh sẽ nghe được lời khẩn cầu của con."

"Con muốn sám hối, con không nên giấu diếm những lời trước đây mình đã từng nghe được. Những lời nói đó như những con rắn độc đang hung hăng thè cái lưỡi nhọn của mình, đám người đáng sợ kia đã bị quỷ ma mê hoặc, bọn chúng đang bôi nhọ ngài, thưa Thánh nhân! Bọn họ nhiều lần buông lời gièm pha về ngài ở trước mặt Sa Hoàng và Hoàng hậu, bọn họ phát thệ phải đuổi ngài đi, trục xuất ngài ra khỏi cung điện, thậm chí là……."

"Thậm chí cái gì, con của ta?".

Elena ngửa đầu, ánh mắt đang nhìn Rasputin bỗng chốc tràn ngập căm uất: "Bọn họ thậm chí còn âm mưu muốn giết hại ngài!"

"Đứng lên đi, con của ta." Rasputin nắm lấy tay Elena, "Thần linh sẽ chiếu cố cho những tín đồ thành tâm."

"Cảm tạ ngài, Thánh nhân!"

Elena lui ra ngoài, Rasputin đứng yên tại chỗ, dưới đáy đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nham hiểm và xảo trá. Hắn sẽ không dễ dàng tin lời một thị nữ, gián điệp của hắn trải rộng khắp cả cung điện, hắn có thể tạo ra "lời tiên đoán" tốt đẹp, vừa làm cho Hoàng thái tử tránh được một hồi tai bay vạ gió, vừa có thể lấy được tín nhiệm vô vàn của Hoàng hậu Alecxandra. Những tên quý tộc tràn đầy địch ý với hắn, bọn chúng đang ngấm ngầm trù tính cái gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đại công tước Dmitry, em họ của Sa Hoàng, là một người trẻ tuổi tự cao tự đại. Tên đó chẳng những mắng chửi hắn ở trước mặt Sa Hoàng nhiều lần, mà còn âm thầm đầu độc suy nghĩ của Hoàng thái hậu. Rasputin sẽ không để bản thân mãi nằm trong thế bị động, dù hắn thường xuyên bị rượu cồn ăn mòn đại não, nhưng một khi quyền thế trong tay bị uy hiếp, thậm chí tín nhiệm Hoàng gia dành cho hắn bị lung lay, vậy thì hắn buộc phải tỉnh táo trở lại thôi.

Nhất định phải cho thanh niên kia một bài học, cho đối phương hiểu được rằng, chớ bao giờ khiêu chiến với quyền uy của bậc Thánh nhân!

Rasputin xin được yết kiến Hoàng hậu bệ hạ, ở trước mặt bà đưa ra lời tiên tri: có người đang muốn thông qua việc trục xuất hắn mà hòng gây bất lợi cho Hoàng thái tử Aleksei, bởi vì chỉ có hắn mới có thể trị được bệnh máu chậm đông của Hoàng thái tử.

"Thật vậy sao?" Hoàng hậu Alexandra chấn động.

"Đúng vậy, thưa bệ hạ tôn quý, người này có quan hệ mật thiết với hoàng thất, hắn sẽ mang đến tai họa đáng sợ cho tất cả hoàng gia. Hắn ở phương Đông, ngay tại phương Đông!"

Lời tiên đoán của Rasputin ngay lập tức được truyền đi khắp cung điện. Trên thực tế, hắn chỉ về phía phương Đông chẳng qua là vì đây là đất phong của đại công tước Dmitry, nhưng vừa khéo chính là, tin tức bất lợi về chiến sự vùng biên lại được truyền về ngay trong ngày hôm đó. Vì hai sự kiện gắn liền ở cùng một chỗ nên phái chủ chiến của đại công tước Dmitry liền mất đi tín nhiệm của Sa Hoàng, đại thần phụ trách bộ binh cũng vì bảo toàn mặt mũi cho Sa Hoàng mà chủ động xin từ chức.

Chỉ vì người anh em họ của Sa Hoàng mà vị Wilhelm đệ nhị tính tình bảo thủ đã phát đến một phong điện báo tràn đầy châm biếm, quân đội nước Nga được biết đến với sự vĩ đại thế nhưng lại chẳng thể làm gì được đám quân phiệt Trung Hoa.

Vị hoàng đế của đế quốc Đức hành sự khó lường, luôn làm ra những chuyện khiến người ta dở cười dở khóc, thậm chí là tức giận đến không thể kìm nén được.

Ông là một người "miệng nói, mồm chẳng chọn lời", khiến quân đội Đức phải gánh trên mình danh hiệu "Lũ Hung Nô". Ông ủng hộ Ma Rốc độc lập, chọc tức đám người Pháp, còn từng phát biểu một câu phi thường tiến bộ như thế này: "Đám người Anh bọn bay điên rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!