Cuối cùng đạn cũng hết.
Mỗi lần súng bị bóp cò, chỉ có thể vang lên một tiếng tạch rất nhỏ.
Hơn một nghìn kị binh Cozak giẫm lên thi thể đồng bọn, vừa quơ mã tấu vừa gào thét mà vọt thẳng về phía đội quân trấn thủ biên cương. Đao quang kiếm ảnh lóe sáng một trời, cùng với bóng ma tử vong đang ùn ùn kéo tới.
Không gian bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, máu đỏ tung tóe khắp một mảnh đất trời rộng lớn. Trong khoảnh khắc, hình ảnh kinh hoàng ấy tựa như ngưng đọng lại trước mặt tất cả binh lính có mặt nơi đây.
Nét cười ác độc trên khuôn mặt vặn vẹo của đám Cozak càng lúc càng rõ nét hơn, bọn chúng là những con hùng ưng trên dòng sông Đông(*) dài rộng, là những kẻ chuyên dùng máu địch thủ để nhuộm đỏ chiến đao đang lăm lăm nắm chặt trong tay.
(*) Sông Đông là một con sông chính thuộc phần châu Âu của Nga. Nó bắt đầu từ khu vực gần Tula, đông nam Moskva, và có dòng chảy kéo dài khoảng 1.950 km tới biển Azov.
Những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, viên Tham mưu mới nói không thể trụ nổi nữa, lúc này, vừa vung mã tấu chém xung quanh, vừa kéo chốt quả lựu đạn dắt bên người. Lựu đạn phát nổ làm thủng một lỗ trên cổ tên kỵ binh Cozak, hắn ôm lấy khí quản bị cắt đứt ngã xuống, ngay sau đó liền bị chiến mã phía sau giẫm đạp lên người. Mà đồng thời, viên Tham mưu nọ cũng gục xuống, nhanh chóng rơi vào tình cảnh thịt nát xương tan.
Một người một súng cũng bắn không lại nhân số đông đảo của quân thù, trong khoảnh khắc đám Cozak vọt tới trước mặt, chàng văn thư mười bảy tuổi đã không chút do dự kéo chốt lựu đạn. Giữa tiếng nổ vang trời, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc cuối cùng của cậu ta: "Mẹ ơi!"
Hai thương binh ngồi cùng một chỗ, một người bị mảnh đạn bắn vào làm tổn thương con mắt, người còn lại bị đạn nổ hỏng mất một chân. Bọn họ gắt gao tựa vào nhau, nắm chặt chốt lựu đạn, khóe miệng ngậm cười, chờ cái chết đến cắn nuốt. Đoàn trưởng đã nói, giết một mạng cũng xem như hòa vốn, giết hai mạng chính là có lợi rồi, cho nên nếu hai người bọn họ mất mạng, chí ít cũng phải kéo thêm được hơn bốn cái mạng nữa theo cùng.
Có như thế, lúc đi trên cầu Nại Hà, bọn họ mới không cảm thấy cô đơn, mới có mặt mũi đi gặp anh em đã hy sinh phía trước.
Một nhát rồi lại một nhát, người Cozak dùng mã tấu lấy mạng biên quân như gặt cỏ. Mà những quân nhân Trung Quốc đã mang thương tích chồng chất, song kể cả ở vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, họ vẫn thể hiện tinh thần bất khuất, kiêu ngạo, ngoan cường đã thấm sâu vào tận tủy xương.
Bọn họ có thể bị giết, nhưng không ai có thể khiến cho bọn họ khuất phục.
Khẩu súng lục trong tay Liêu Tập Vũ đã hết đạn, một kỵ binh Cozak chú ý tới viên sĩ quan được quân trấn thủ biên giới bảo vệ bên trong này, huýt sáo một tiếng, ngựa chiến lập tức chuyển hướng lao sang.
Đúng vào lúc ấy, tiếng vó ngựa từ phía sau đội quân trấn thủ biên giới vang lên, mặt đất giống như ầm ầm rung chuyển.
Một binh lính đột nhiên phát ra tiếng hét khàn khàn: "Quân cứu viện! Quân cứu viện tới rồi!!"
Âm tiết cuối cùng trong tiếng hét đã trở thành tiếng khóc gào, tựa như giữa cơn tuyệt vọng khôn cùng bỗng thấy một tia sáng bất chợt lóe lên, dù ngay sau đó là máu chảy đầu rơi là tử vong ập tới thì hắn cũng có thể mỉm cười mà nhắm mắt ra đi.
Trên mặt đất bụi cuốn mịt mờ, hơn một nghìn chiến mã họp thành từng hàng hệt như nước lũ ào ào xông tới. Binh lính một thân quân trang màu xám đậm ở trên lưng ngựa lập tức rút súng đồng loạt nã đạn về phía kẻ thù. Đám Cozak vừa diễu võ dương oai ở cách đó không xa bị bất ngờ, hoàn toàn không kịp tránh mà nhao nhao ngã ngựa. Tên nào may mắn thoát chết thì cũng bị quân trấn thủ còn sống nhào lên bóp cổ, dùng báng súng nện cho liên hồi!
Óc trắng trộn lẫn với máu đỏ rơi xuống, báng súng biến dạng giữa tiếng kêu rên của đám Cozak hung tàn. Quân trấn thủ chỉ còn không đến ba mươi người, nhưng trong khoảnh khắc này, họ lại bộc phát một thứ ý chí và sát khí kinh thế hãi tục, tựa như bọn họ chưa từng khổ cực trấn thủ ở nơi đây mấy ngày đêm, tựa như vết thương trên thân thể họ không phải là đang chảy máu, tựa như bọn họ đã triệt để mất đi cảm giác đau đớn xác thịt rồi.
Bọn họ chỉ muốn giết người, giết sạch những tên đã hại chết anh em mình, giết sạch đám ngoại xâm âm mưu nhòm ngó cướp đoạt lãnh thổ quốc gia mình!
Nhìn thấy những người lính Trung Quốc hai mắt đỏ ngầu chẳng khác nào ác quỷ đến từ âm ti địa ngục, đám hùng ưng chốn sông Đông cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Nhóm kỵ binh tiếp viện bắn sạch đạn trong súng thì liền ào ào rút mã tấu ra, âm thanh lưỡi đao quét vào thành vỏ khí thế tựa như đang vẽ thẳng lên ngực quân thù.
Một sĩ quan trẻ tuổi dẫn đầu giơ cao mã tấu, bất thình lình chỉ về tiền tuyến, áo khoác màu đen tung bay trong gió, thanh âm hùng hồn vang vọng khắp cả chiến trường: "Dám đụng vào Trung Quốc ta, giết!"
Tiếng hô hưởng ứng vô cùng hùng tráng của hơn một nghìn kỵ binh đan xen với tiếng vó ngựa vang vọng khắp cánh đồng hoang Bắc Kì! Một đám người giống như đã chịu đựng đủ nhiều khổ đau, rốt cuộc cũng lớn họng kêu gào:
"Giết! Giết! Giết!"
Tiếng chém giết rung trời chuyển đất, ngựa chiến cuốn theo từng vòng bụi đất hệt như lưỡi đao sắc bén mà lao như bay về phía kẻ thù.
Đội trưởng đội kỵ binh số 9 của Cozak – Semenov huýt gió một tiếng, lênh cho tất cả binh lính tập hợp lại, tám người một nhóm, bày ra trận thế công kích chuẩn bị nghênh tiếp nhóm kỵ binh do Lâu Tiêu cầm đầu.
Hai đội kị binh tựa như hai dòng nước lũ ào ạt đổ về phía nhau.
Mọi thứ dường như đột nhiên trở về thời kỳ của vũ khí lạnh, trên đồng cỏ vang lên tiếng mã tấu va chạm vào nhau, mỗi một tiếng vang là một sinh mạng phải lìa đời. Máu tươi nóng hổi từ giữa lồng ngực tuôn ra xối xả, nhưng không một ai lui bước, bọn họ là kỵ binh, là lưỡi đao sắc bén ở trên chiến trường, cho nên bọn họ phải xông lên và tấn công!
Kỵ binh mặc quân trang màu xám đậm đục khoét thế trận của đám hùng ưng sông Đông, viên chỉ huy người Cozak với cái mũ lông hình trụ tròn(*) đặc trưng cho dân tộc mình nhanh chóng rơi từ trên ngựa xuống, vuốt ưng trong tay cũng đã mất sự sắc bén cùng huy hoàng của ngày xưa.
(*) Mũ lông Cozak: Hình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!