Lúc sau, khi tin tức hai sư đoàn – thủ hạ của Lâu đại soái – hành quân đến Mãn Châu Lý truyền ra, bất kể là chính phủ Bắc Kì hay chính phủ Nam Kì, đại đa số mọi người đều nảy sinh nghi vấn.
"Lâu Thịnh Phong phát rồ rồi sao?"
Các nhà báo trong sáu tỉnh Bắc Kì, đặc biệt là những người có liên hệ với người Nga, đều đăng lên trang nhất cái tin đặc biệt ghi lại việc Lâu đại soái lấy lực lượng quân phiệt ra khiêu chiến với đế quốc Nga, chả khác gì kiến càng rung cây, không biết tự lượng sức mình.
Thanh âm lo lắng và nghi ngờ chỉ duy trì một hồi lâu, trừ bỏ một số ít đám người Tống Kì Ninh thì phần lớn mọi người đều cho rằng trận chiến này Lâu đại soái nhất định sẽ thua không nghi ngờ gì.
Công sứ nước Nga Silvitz lại càng nhảy nhót khắp nơi, trực tiếp hạ xuống chính phủ Bắc Kì một thông điệp, nếu Lâu đại soái khăng khăng làm theo ý mình, toàn bộ hậu quả sẽ do Trung Phương(*) gánh chịu.
(*) Trung Phương: Một huyện thuộc tỉnh Hồ Nam Trung Quốc
Công sứ Nhật Bản Ijuin Hikokichi cố ý từ miền Nam chạy về, cùng thư kí được công sứ ủy quyền – Honda Kumataro bí mật gặp mặt Silvitz. Mặc dù hai nước Nga
-Nhật có tồn tại xung đột về lợi ích ở Trung Hoa, lại đều vì chuyện Liêu Đông ầm ĩ mà rất không vui, song hai bên đều có chung mục đích, đó là cùng hy vọng có thể nhân cơ hội này tiễn Lâu Thịnh Phong về vườn!
"Đó là một lũ quân phiệt dã tâm bừng bừng." Ijuin Hikokichi mặc âu phục màu đen, cho dù có ưỡn thẳng cơ thể thì đứng trước con gấu cao lớn của nước Nga vẫn thấp bé như con khỉ: "Sự tồn tại của hắn đối với đại đế quốc Nhật Bản và quý quốc mà nói, chính là một mối uy hiếp không thể xem thường!"
Silvitz nâng ly rượu, "Binh lính của Sa Hoàng vĩ đại sẽ hung hăng giáo huấn con heo ngu xuẩn kia!"
Các công sứ của Anh, Pháp và Đức cũng vô cùng để ý đến xung đột vùng biên giới Trung – Nga lần này.
Nguyên nhân vụ việc trước mắt đã rõ ràng, gấu Bắc cực lòng tham không đáy, không thể chờ đợi được nữa mà vung tay gấu ra, lại không nghĩ rằng tên địa chủ Lâu Thịnh Phong không hề khúm núm nịnh bợ, kéo theo một đám người Tarta – Mãn Thanh ở phía sau đuôi, cả gan trực tiếp đập bàn thách thức. Việc này thật chẳng khác gì chuyện một tên vô lại đang truy đuổi một cô gái yếu ớt, những tưởng mọi thứ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, ngờ đâu giữa đường bị cô ả nọ quay đầu hung hăng cắn cho một miếng.
"Đó là một đám quân phiệt tràn đầy dã tâm. Người thừa kế của hắn cũng giống y như hắn vậy."
Lời mà công sứ nước Anh Jordan nói ra giống y chang với những lời của công sứ Nhật Bản. Nhưng khác với Ijuin, hắn đặt lực chú ý trên người Lâu Tiêu nhiều hơn.
"Có lẽ bọn quân phiệt tự mãn này mong đợi rằng có thể giành được một đợt thắng lợi, nhưng nữ thần chiến thắng cũng sẽ không cúi người đi hôn một con khỉ da vàng."
Lời nói của Pan Soleil đại biểu cho ý nghĩ của phần đông những người có mặt ở đây. So với một đám quân phiệt, có lẽ bọn họ cho rằng nhóm gia súc màu tro của Nicholas đệ nhị sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cho dù Sa Hoàng đã từng bại dưới tay người Nhật Bản, nhưng vẫn không ai xem trọng quân đội của Lâu Thịnh Phong.
Người nhà họ Lâu đang bị vây giữa lốc xoáy, Lâu Tiêu, hiện đang theo phía sau binh sĩ hành quân đến Mãn Châu Lý. Đối mặt với những động tĩnh không có ý tốt đó thì hắn lại biểu hiện hết sức bình tĩnh.
Trừ bỏ mỗi ngày xử lý chính vụ, thời gian còn lại Lâu đại soái đều chú ý đến quân tình phía Tây đưa đến, ngay cả điện tín tổng thống phát tới cũng mặc kệ. Tất nhiên ông càng không có tâm tư đi lãng phí nước miếng đối với đám khỉ khốn nạn cứ thao thao bất tuyệt phát thệ sáu tỉnh Bắc Kì tất sẽ bại ở trên mặt báo.
Chỉ theo kiến nghị của phụ tá, phát một phong điện tín cho xong chuyện.
Nội dung bức điện báo chỉ có tám chữ: Thủ thổ, vệ quốc, tử đắc kỳ sở! (Bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ quốc gia, chết không hối tiếc!)
Trên thực tế, nội dung của phong điện tín này đã trải qua sửa đổi. Nguyên văn của Lâu đại soái là: Lão tử đánh nhau với người Nga thì liên quan cái rắm gì đến các người! Chỉ cần ta còn sống một ngày, bọn thằng Tây cũng đừng nghĩ được như nguyện!
Phong điện tín này của Lâu đại soái vừa phát ra liền khiến cả nước ồ lên, nhiều nhân sĩ yêu nước cùng thanh niên học sinh đều khen ngợi Lâu đại soái là một quân nhân yêu nước, danh vọng của Lâu đại soái nhất thời trở thành "đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất".
Điện tín phủ tổng thống phát qua phủ đại soái im bặt mà ngừng lại.
"Xem ra, trận này có lẽ không thể không đánh thắng rồi." Lâu đại soái vuốt cái đầu bóng lưỡng, lẩm bẩm tự nói: "Thắng thì Lâu gia liền tiến cao một một bước, thua thì……"
Thằng nhóc kia, mày nhất định phải thắng cho bố!
Lâu phu nhân vẫn nói cười và chơi bài cùng nhóm vợ lẽ cả ngày, thỉnh thoảng còn có thể lôi kéo phu nhân của Tiễn sư trưởng và Đỗ sư trưởng cùng chơi. Lục tiểu thư của Lâu gia qua năm nay sẽ gả vào Tiễn gia cũng nhân cơ hội này làm thân thêm với mẹ chồng tương lai. Từ sau khi lục di thái bị đưa đi "làm bạn" với tam di thái, thất tiểu thư bỗng trở nên an tĩnh, không còn thường xuyên lộ ra tính tình cay nghiệt của mình nữa.
Tuy cô không thay đổi quá nhiều nhưng cũng đã thật tâm sửa đổi, chí ít là trước mặt Đỗ phu nhân – người vẫn luôn muốn thay cháu trai đề thân với Lâu gia – thì vẻ mặt của thất tiểu thư đúng là càng ngày càng hòa nhã.
Còn Lý Cẩn Ngôn thì bỗng nhiên lại trở nên bận bịu.
Nhà máy xà phòng của Lâu gia đã xây xong, máy móc cũng lục tục đưa đến. Kĩ sư nước ngoài chỉ còn phụ trách lắp đặt và vận hành, việc sản xuất sau này đều phải dựa vào người của mình cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!