Chương 25: (Vô Đề)

"Tăng nhân?" Lâu Đại soái kinh ngạc ngẩng đầu: "Chẳng qua là một kẻ dùng mấy lời tà ma mê hoặc người khác hoặc lừa gạt tin yêu của quần chúng mà thôi, ngay cả tí ti quan tước cũng đều không có, có thể có tác dụng gì?"

"Cha, Rasputin không phải một tăng nhân bình thường, hắn được Nga hoàng cực kỳ tín nhiệm. Nhất là Hoàng hậu Alexandra, người phụ nữ Hessen này bản tính kiêu căng ngang ngược, thích đùa bỡn quyền lực, có ảnh hưởng rất lớn tới Nga hoàng. Khi còn học ở trường quân đội Đức, con cũng từng nghe được những lời đồn liên quan tới hoàng tộc nước Nga, nghe nói, hoàng hậu Nga và tên Rasputin nọ có quan hệ rất không bình thường, gần như là răm rắp nghe theo lời hắn."

"Vậy à." Lâu Đại soái do dự một chút: "Nhưng dù sao đây cũng là chuyện quốc gia đại sự."

"Có thể thử một lần."

Lâu Đại soái tựa lưng vào ghế ngồi, trầm ngâm một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu, nói: "Được rồi, việc này, cha sẽ an bài người thực hiện."

"Dạ."

"Còn nữa," Lâu Đại soái đột nhiên thay đổi giọng điệu, "Đám lông lá lại tăng cường binh lính ở vùng biên cảnh, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể ngỏng cổ chờ chúng nó công kích. Sư đoàn của Tiền Bá Hỉ sẽ xuất phát sau ba ngày nữa, con trở về chuẩn bị chút đi, sau đó dẫn theo binh đoàn Độc Lập cùng theo ra biên giới."

"Rõ!"

"Binh đoàn Độc Lập vốn không cần ra quân lần này, là cha đã hạ lệnh."

Lâu Tiêu dựng thẳng sống lưng, dáng đứng cực kỳ ngay thẳng, hệt như một thanh chiến đao khát máu đã được rút ra khỏi vỏ: "Bảo vệ biên cương nước nhà, là trách nhiệm của một quân nhân!"

"Tốt!" Lâu Đại soái vỗ mạnh xuống mặt bàn, mãnh liệt đứng lên, "Cha sẽ nói với thằng cha Tiền Bá Hỉ kia, con trai của Lâu Thịnh Phong này, chắc chắn không phải loại hèn nhát!"

"Dạ!"

Lâu Đại soái lại ngồi xuống ghế, biểu tình có phần hoà hoãn lên tiếng: "Tiêu Nhi, một mảnh gia nghiệp hôm nay cha gây dựng, tương lai đều là của con. Cha sẽ không noi theo Hán Cảnh đế, giết Chu Á Phu để trải đường cho nhi tử(*). Lâu gia chúng ta dùng võ lập nghiệp, không thể học được phong cách của văn nhân, bất kể là gìn giữ cái đã có hay là tiến thêm một bước khuếch đại thành tựu của mình, con đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân để thuộc hạ và cũng là những người anh em xương máu của cha tâm phục khẩu phục!"

(*) Hán Cảnh đế: tên thật là Lưu Khải, là vị Hoàng đế thứ sáu của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông ở ngôi từ năm 157 TCN đến năm 141 TCN, tổng cộng 16 năm. — Chu Á Phu hay Châu Á Phu là nhà quân sự và thừa tướng nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, con trai quan đại thần khai quốc nhà Hán, Chu Bột. Về cuối đời, Chu Á Phu bị Hán Cảnh Đế nghi kị, bắt bỏ ngục.

Ông uất ức, tuyệt thực 5 ngày, cuối cùng thổ huyết mà qua đời.

"Con quyết không phụ sự kỳ vọng của cha!"

"Hay lắm!"

Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: "Còn có một chuyện, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chung quy cũng phải lưu lại huyết mạch cho sau này. Vợ con không thể sinh, nhưng lục di nương đã từng đề cập với cha về cô chái gái của bà ấy, con cảm thấy…"

"Cha!" Lâu Tiêu cắt lời Lâu Đại soái: "Đời này, con tuyệt không cưới vợ bé."

"Con nói cái gì?" Lâu Đại soái trợn trừng hai mắt, "Không cưới vợ bé, con muốn Lâu gia tuyệt hậu?!"

"Cha còn có thể sinh."

"Mày, mày…" Lâu Đại soái thẹn quá hóa giận, tức đến tim gan phèo phổi đều đau, chộp lấy cái gạt tàn thuốc lá trên mặt bàn, hung hăng ném thẳng về phía Lâu Thiếu soái. Lâu Thiếu soái động cũng không thèm động, cái gạt tàn đập vào bả vai của hắn rồi rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ vụn cực vang.

"Cha, nếu không còn chuyện gì, con ra ngoài trước đây."

Lâu Tiêu kính cẩn chào theo nghi thức quân đội sau đó xoay người bước đi.

Lâu Đại soái tức đến mức hùng hổ quát to: "Cút! Cút ngay thằng chó!"

Lâu Thiếu soái đẩy cửa phòng, cút.

Đợi khi cửa phòng đóng lại, vẻ giận dữ trên mặt lâu Đại soái nhất thời biến mất không còn tung tích, ông ngồi trở lại trên ghế, miệng mắng một câu: "Mẹ nó chứ, cái thằng ranh này rốt cuộc là giống ai?"

Bên ngoài thư phòng, Lâu Thiếu soái vừa vặn gặp được Lâu phu nhân đang trên đường tới tìm Lâu Đại soái. Lâu phu nhân vươn tay vỗ vỗ bả vai con mình, nhìn đến một mạt tàn thuốc vương trên đầu ngón tay, mỉm cười: "Lại chọc giận cha con rồi sao?"

"Mẹ, ba ngày nữa con sẽ theo quân đội xuất phát tới vùng biên cảnh."

"Ừ, việc này mẹ biết." Từ xưa, Lâu Đại soái cứ ba ngày thì hết hai ngày ra khỏi nhà đi đánh giặc, quanh năm suốt tháng tính ra cũng không có được mấy hôm ở nhà, Lâu phu nhân đã thành thói quen. Con trai sinh ra ở nhà họ Lâu, sao có thể không ra chiến trường, không dẫn binh đánh giặc, nếu không thì còn có ai nể phục nó đâu, "Còn chuyện gì nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!