Dùng xong cơm trưa, Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu đều phải rời đi.
Nhị phu nhân chỉ đưa đến trước cửa viện của chi thứ hai liền dừng chân. Lý gia vẫn còn giữ lại quy củ của tiền triều, bình thường phụ nhân không thể tới lui tiền viện. Nhìn cửa viện chậm rãi đóng lại, Lý Cẩn Ngôn có chút nghẹn ngào trong cổ họng. Cho dù có lão thái thái che chở, song nữ nhân góa chồng, con trai cũng không ở cạnh bên, một mình ở lại Lý gia, cuộc sống làm sao có thể trôi qua thoải mái được.
Lý Cẩn Ngôn muốn đón nhị phu nhân rời đi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Nhà họ Lý vẫn chưa phân gia, miệng lưỡi người đời lại vô cùng đáng sợ, hắn tuyệt không thể để nước bẩn hắt lên trên người nhị phu nhân.
Lý Cẩn Thừa và tam lão gia đều tới tiền viện, cho dù bị Lý Cẩn Ngôn làm mất mặt, song tươi cười trên môi Lý Cẩn Thừa vẫn không hề lộ chút khác thường, một mực bày ra bộ dáng anh em thân thiết với đối phương như lúc trước. Người ngoài nhìn vào, hiển nhiên có thể thấy, mặc dù chi thứ nhất và chi thứ hai của Lý gia bất hòa, nhưng Lý đại thiếu gia và Lý tam thiếu gia lại có quan hệ không tồi.
Lý tam lão gia ở một bên tươi cười từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng lại nói một vài câu, song cũng không nói vào trọng điểm.
Lý Cẩn Ngôn nhìn không thấu người chú này, nhưng nhớ tới lời của Chi Nhi, lại không khỏi băn khoăn. Nếu Lý Khánh Vân thật sự là kẻ quần là áo lượt, vô dụng đến nâng cũng không dậy nổi, vậy thì cớ sao lão thái thái lại tận lực nhắc nhở mình qua lại với Lý Khánh Vân nhiều một chút! Chẳng lẽ bộ dạng hiện tại này, là ông cố ý bày ra cho người ta nhìn hay sao? Có cần thiết phải như vậy không đây?
Suy nghĩ loáng thoáng trôi qua trong đầu, hai mắt Lý Cẩn Ngôn không khỏi liếc tới Lý Khánh Vân thêm mấy lần. Tam lão gia khụ một tiếng, lấy xuống chiếc nhẫn ngọc Hồng phỉ(*) đang đeo trên ngón tay, nói: "Cháu trai, lúc con xuất giá, chú ba cũng chưa tặng quà, vật này, là lấy được từ trong tay của một Bối lặc tiền triều, coi như là một chút tâm ý của chú ba, cầm lấy mà chơi đi ha."
*Nhẫn ngọc Hồng phỉ của Thanh triều:
Lý Cẩn Ngôn tiếp nhận chiếc nhẫn, "Chú ba, tặng nó cho con, chú không đau lòng sao?"
"Nếu con cảm thấy lễ vật của chú ba không tồi, vậy thì nghĩ cách tìm cho chú ba ít chuyện để làm đi?" Lý Khánh Vân tùy tiện mở miệng: "Con không biết đâu, thím ba của con đã cằn nhằn với chú không ít, nói cả ngày chú nhàn rỗi mà chẳng làm được việc gì, rồi thì miệng ăn núi lở, ăn không ngồi rồi này nọ, tóm lại là không có nổi một lời dễ nghe. Chú ba nghe mà tai đã sớm đóng kén rồi, ầy!"
Lý tam lão gia nói chuyện vô cùng thẳng thắn, Lý Cẩn Ngôn nghe mà cảm thấy rất vui.
"Chú ba, lời này của chú nhất định là coi trọng cháu trai rồi. Nếu chú không ghét bỏ, chờ sau tết Nguyên đán, hai chú cháu chúng ta liền hẹn gặp bàn bạc một lần, chú thấy thế nào?"
Lý Cẩn Ngôn vừa dứt lời, Lý Khánh Vân liền cười đến cong cả con mắt, mà trên mặt Lý Cẩn Thừa lại hiện lên một tia phức tạp cực kỳ.
Rời khỏi Lý gia, đội người ngựa của Lâu gia thong thả di chuyển trên phố Trường Ninh.
Do Lý Cẩn Ngôn không thể cưỡi ngựa nên Lâu phu nhân bố trí xe hơi trong nhà để đưa đón hắn, Lâu thiếu soái hiển nhiên cũng ngồi trong xe, đội kỵ binh của Thiếu soái thay làm nhiệm vụ bảo vệ đi ở phía sau. Một đội tuấn mã oai phong lộp cộp đằng sau chiếc xe đen bóng loáng, trên lưng ngựa đều là những kỵ sĩ dáng người rắn rỏi, lưng đeo súng, bên hông còn dắt một thanh mã tấu, không cần nói cũng biết, đây là người của của phủ Đại soái.
Phố Trường Ninh vẫn rất ồn ào náo nhiệt. Từ khi xuyên tới thời đại này, Lý Cẩn Ngôn đầu tiên là bệnh nặng một hồi, sau lại có thêm mấy trận náo loạn trong nhà, kế tiếp liền được "gả" vào Lâu gia, một chuyện nối tiếp một chuyện, dồn dập đến mức hắn còn không kịp thở lấy hơi. Vì thế cho nên, đến bây giờ hắn vẫn chưa thực sự dạo chơi quanh thành Quan Bắc. Nghe những thanh âm huyên náo từ ngoài xe truyền tới, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà hạ cửa kính xe nhìn ra.
Con người ai cũng có lòng hiếu kì, huống chi lại được hiện diện ở niên đại nổi tiếng tràn ngập phong tình này.
Phố Trường Ninh là một trong ba con phố sầm uất nhất thành Quan Bắc, bên đường có tửu lâu, quán trà, tiệm cơm, tiệm cầm đồ, ngân hiệu, cửa hàng tạp hóa mọc lên san sát bên nhau. Nơi đây cái gì cũng có, đủ loại biển quảng cáo, cờ hiệu, hoành phi giăng đầy đường, còn xen lẫn mấy cửa hàng của người ngoại quốc. Lý Cẩn Ngôn nhìn đến hoa cả mắt.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người bán hàng rong trên đầu cài hai đóa hoa nhung đang cãi vã với một cha xứ phương Tây thân mặc trường bào đen tuyền mà hắn đã từng gặp qua.
Lâu Tiêu nghiêng đầu, thấy Lý Cẩn Ngôn nhìn đến xuất thần, liền bảo lái xe dừng lại.
Đẩy mở cửa xe, Lâu Tiêu trực tiếp kéo Lý Cẩn Ngôn bước xuống.
Lái xe bị đuổi về phủ đại soái, mấy anh lính xuống ngựa, đi theo phía sau Lâu thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn. Phần lớn người dân trên đường đều biết đến Lâu Tiêu, song lại không quá quen thuộc với Lý gia Tam thiếu. Thế nhưng khi thấy hai người bọn hắn đi cùng nhau, đám người xung quanh vẫn có thể đoán ra được bảy tám phần.
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy ngạc nhiên, nhận thức của hắn về niên đại này phần lớn là đến từ phim điện ảnh hoặc truyền hình. Đám quân phiệt trong phim đều được khắc họa theo kiểu hoành hành ngang ngược, phóng ngựa giữa phố, đoạt nam cướp nữ, không có chuyện ác nào không làm, so với thổ phỉ còn hung hãn thô bạo hơn, dân chúng gặp phải đều trốn như trốn ôn dịch, chỉ hận tứ chi không thể lập tức dài ra mà chạy cho nhanh.
Hắn biết khẳng định phim ảnh có nhiều yếu tố cường điệu, nhưng không phải nghệ thuật bao giờ cũng là bắt nguồn từ hiện thực đấy sao?
Lính và cướp đều cùng một giuộc, từ xưa người ta đã hay nói như vậy rồi.
Trên phố, có người nhìn thấy Lâu thiếu soái, nhưng biểu hiện lại thực bình thường, quen thì bắt chuyện, không quen thì cứ coi như người xa lạ, đi lướt qua cũng không lộ vẻ sợ hãi gì, chẳng qua có vài phần kiêng kỵ với đội binh lính đằng sau Lâu Tiêu mà thôi.
Lý Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, trên mặt không kìm mà lộ ra vài phần, miệng còn thẳng thắn hỏi một câu: "Thiếu soái, bọn họ không sợ anh à?"
Lâu Tiêu khó hiểu nhìn hắn một cái, phía sau có một anh lính trực tiếp cười ra thành tiếng. Lý Cẩn Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao to tráng kiện, ngũ quan vuông vức rõ ràng, tuy đã cạo râu, nhưng trên cằm vẫn còn một mảnh đen đen, lông mày rất rậm, con ngươi thế nhưng lại là màu xám xanh.
Anh lính bắt gặp ánh mắt của Lý Cẩn Ngôn, liền biết đối phương đang nghĩ cái gì, vì thế nhoẻn miệng cười: "Ngôn thiếu gia, tổ tiên tôi là người dân tộc Tatar*."
*Tatar (tiếng Tatar: Татарлар Tatarlar; phiên âm Hán Việt: Thát Đát, phát âm tiếng Việt: Tác
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!