Chương 22: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Lý Cẩn Ngôn thức dậy hơi trễ, thân thể vẫn không quá thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng nằm ở trên giường. Lâu Tiêu đang đứng trước gương lớn cài nút áo quân phục, dáng người thon dài được quân trang tôn lên càng thêm thẳng tắp. Trong phòng, bốn năm nha đầu bưng chậu đồng và đồ rửa mặt đều không lên tiếng, cũng không tiến lại gần, chỉ có nha đầu mắt xếch hôm qua, tựa hồ vẫn chưa hết hi vọng, chăm chú nhìn Lâu thiếu soái, ánh mắt như mang theo một cái móc nhỏ không ngừng câu kéo người ta.

Đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp lại dành tặng cho kẻ mù, từ đầu đến cuối Lâu thiếu soái vẫn xem cô ta như là không khí.

Lý Cẩn Ngôn cảm thấy cực kỳ thú vị, một tay chống cằm, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.

Lâu Tiêu quay đầu, "Tỉnh rồi?"

"Ừm." Lý Cẩn Ngôn chống thân thể dậy, cảm thấy phần eo truyền đến một trận đau nhức liền đưa tay ra sau ấn ấn day day. Hôm qua còn chưa đau đến như vậy, sao chỉ mới ngủ một đêm đã trở nên cheap viagra nghiêm trọng thế rồi? Chẳng lẽ Lâu thiếu soái ghi hận mình nói hắn ăn thùng uống vại, cho nên thừa dịp mình đi ngủ mà đánh mình một trận hay sao? Lý Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân tưởng tượng quá nhiều, suy đi nghĩ lại chuyện này vẫn là không có khả năng.

Lâu Tiêu thấy Lý Cẩn Ngôn chau mày liền đi đến bên giường, ngồi xuống: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Lý Cẩn Ngôn lắc lắc đầu: "Chỉ là phần eo có chút đau."

Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Lâu Tiêu lập tức dán lên bên hông của Lý Cẩn Ngôn, khẽ nhéo một cái: "Chỗ này?"

Lý Cẩn Ngôn có chút dại ra, Lâu thiếu soái đây là thật sự lo nghĩ cho hắn, hay là nhân cơ hội đùa giỡn hắn? Nghĩ kiểu gì thì khả năng thứ hai vẫn lớn hơn một chút. Thế nhưng nhìn vào gương mặt đang bày ra vẻ lạnh lùng của người kia, thật sự là không cách nào liên tưởng tới cái từ "đùa giỡn" được.

Đang miên man suy nghĩ, một ngón tay lạnh lẽo đã lần mò vào dưới vạt áo sơ mi, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, bắt lấy cổ tay của Lâu Tiêu, người này quả nhiên chẳng có lòng tốt gì cả!

Lâu Tiêu im lặng, nhưng cũng không rút tay về.

Người hầu kẻ hạ trong phòng đều làm như không thấy một màn này, chỉ riêng nha đầu mắt xếch thì hung hăng liếc Lý Cẩn Ngôn một cái, địch ý cùng khinh thường nơi đáy mắt có muốn giấu cũng không cách nào giấu được. Khi phát hiện Lý Cẩn Ngôn nhìn tới chỗ mình, cô ta mới vội vàng cúi đầu.

Lý Cẩn Ngôn nheo mắt, tắt nhiên hắn sẽ không nhàm chán đến mức đi tranh đoạt tình nhân với một tiểu cô nương, chẳng qua, dù là ai thì khi bị ánh mắt như thế nhòm ngó cũng sẽ thấy rất không thoải mái.

Động khẩu với một cô gái thì quá mất mặt, mà động thủ thì lại càng đáng xấu hổ hơn. Nếu đã như vậy, chi bằng hắn dùng biện pháp trực tiếp nhất đi. Nghĩ xong đâu đó, Lý Cẩn Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay với Lâu Tiêu. Lâu thiếu soái vừa cúi đầu, lại bị người trực tiếp kéo cổ ghì xuống, dùng môi dán tới triệt để chặn lại miệng mình.

Lâu Tiêu kinh ngạc trong chốc lát, một tay chống xuống mép giường, tay còn lại thuận thế ôm eo Lý Cẩn Ngôn, kéo đối phương vào lòng, làm cho nụ hôn này thêm sâu.

Trong phòng, không biết là nha đầu nào buy modvigil phát ra một tiếng kinh hô, theo sau đó, tất cả những nha đầu còn lại đều đỏ mặt. Lý Cẩn Ngôn không còn tâm tư để ý đến nha đầu mắt xếch kia nữa, cái cách Lâu Tiêu hôn hắn, gần như là muốn nuốt chửng người vào trong bụng, cho dù chính hắn là người châm lửa, nhưng hắn cũng không muốn mình bị thiêu chết đâu.

Thấy tình hình như thế này, bọn nha đầu không dám lên tiếng, chủ động lui ra bên ngoài. Nha đầu mắt xếch còn muốn nấn ná nhưng lại bị nha đầu bên cạnh lôi kéo một phen, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện đi ra, kế tiếp cửa phòng được đóng lại.

Đứng ngoài cửa, nha đầu mắt xếch rốt cuộc không nhịn được nữa, nhổ ra một hơi, nói: "Phi! Không biết xấu hổ!"

Lời này của cô là nhắm vào ai, mọi người vừa nghe đều hiểu được. Nha đầu mới lôi kéo cô vừa vặn là người hầu hạ ở ngoài phòng đêm qua, đã làm việc ở Lâu gia hết ba đời, đương nhiên nghe không lọt mấy câu như vậy. Nếu bị quản gia biết được, đám người hầu kẻ hạ như bọn họ đều không có được ngày tháng tốt lành. Nha đầu mắt xếch là bà con xa của Lục di thái, không hiểu quy củ Lâu gia, nhưng những nha đầu khác đều hiểu rõ, các cô đa phần là theo bậc cha chú làm việc ở nơi này, đối với quy củ lâu đời đều được chỉ dạy tỉ mỉ. Loại người giống như nha đầu kia, đúng là một lòng đi tìm đường chết.

Nha đầu đang kéo người bỗng nhiên biến sắc, bịt kín miệng nha đầu mắt xếch lại, liếc mắt ra hiệu với một nha đầu mặc áo bông thêu hoa xanh ở bên cạnh. Kế đó hai người hợp sức lôi nha đầu mắt xếch đi.

Rẽ vào chỗ quẹo đi đến một chỗ vắng vẻ để tránh người, nha đầu nọ buông tay, nha đầu mắt xếch liền há miệng chửi mắng, song lại bị đối phương tặng cho một cái tát.

"Mày, mày dựa vào cái gì mà đánh tao? Mày…"

Chát! Lại thêm một cái tát.

Nha đầu mắt xếch bụm mặt, không thể tin mà nhìn bàn tay vừa tát mình của nha đầu kia, cô ta làm sao dám!? Mình chính là thân thích của Lục di thái đó!

Nha đầu kia chỉ cần liếc mắt cũng biết nha đầu mắt xếch đang nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt chẳng mảy may thay đổi, chỉ đè thấp thanh âm nói: "Hỉ Quế, tất cả mọi người đều là buy cialis online nha đầu với nhau, cho nên tôi khuyên cô một câu, có thể ăn được bao nhiêu bát thì ngoan ngoãn ăn đi! Đừng có mà không biết trời cao đất dày! Cô cho rằng cô là thân thích của Lục di thái thì người khác phải coi trọng một cái liếc mắt của cô? Thiếu soái có thể nhìn trúng cô?

Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!"

Nha đầu còn lại tiếp lời: "Tôi khuyên cô nên thu tâm lại đi, đừng ôm ấp những ý nghĩ không nên! Quản tốt cái miệng với con mắt của mình một chút! Đừng nói tôi dọa cô, Lâu gia không giống những gia đình bình thường, cẩn thận trèo cao té nặng, có ngày mạng vong."

Hỉ Quế tức giận đến nghiến răng, trên mặt đau rát, lại không dám tiếp tục mở miệng, chỉ âm thầm phát thệ sẽ ghi tạc chuyện hôm nay ở trong lòng, chờ ngày cô có quyền có thế, hai người trước mặt chính là những kẻ đầu tiên mà cô trừng trị!

Hai nha đầu nhìn vẻ mặt của Hỉ Quế, liền biết cô ta đã đem mấy lời bọn họ nói bỏ ngoài tai, vì thế cũng không tốn công nữa. Nếu người này một lòng muốn tìm chết, hoàn toàn không để tâm tới việc người khác khuyên răn, lại chẳng có giao tình sâu đậm với mình, thế thì tội gì các cô phải bận tâm vì cô ta cơ chứ. Nhắc nhở vài câu đã xem như là tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Nha đầu, nhất là nha đầu bò lên giường, chính là thứ mà phu nhân không muốn thấy nhất. Trong nhà này, di thái gì đó đều là tôm tép, chỉ có phu nhân mới là chính chủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!