Chương 20: (Vô Đề)

Ngày 28 tháng 12 năm 1911 dương lịch, tức ngày 9 tháng 11 năm Tân Hợi âm lịch.

Mặc dù phủ đại soái đã cố gắng che giấu tin tức, nhưng chuyện xảy ra trong tiệc mừng vẫn bị lan truyền đi nhanh chóng.

Sáng sớm, trong quán trà, một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi mặc miên bào màu đen đang nói đến hăng say. Nhất là khi nói đến đoạn Tiễn sử trưởng ra sức đánh công sứ nước Nga kia, lại xắn cánh tay áo, cố tình bày ra bộ dạng hung tợn, thoạt nhìn thật sự có vài phần sát khí, khiến mọi người cuống quýt kinh hô.

Tiểu nhị chạy phòng vắt khăn trắng trên vai, nâng giọng la lên: "La nói ngọng, ông cũng nghỉ một chút đi! Buổi sáng nào cũng nói, không thấy phiền hả! Tên nói ngọng ông còn muốn làm tiên sinh kể chuyện à? Thế thì làm nhanh một chút, khách nhân của tôi còn đang chờ đấy!"

La nói ngọng trừng mắt: "Này! Đồ lắm miệng, cẩn thận lão tử cũng bắt chước Tiễn sư trưởng kia, đạp cái mặt ông nở hoa!"

Tiểu nhị bĩu môi: "Lão ngài đạp tôi nhưng không đạp được mấy lời của tôi đâu, ngài hôm qua còn thiếu ít tiền, nên trả đi chứ? Chưởng quầy còn đang chờ đấy!"

Tiểu nhị nói khiến La nói ngọng xấu hổ một hồi, mọi người thì cười ồ một trận.

Liêu Kì Đình vẫn như cũ ngồi ở vị trí ngày hôm qua, nghe mọi người cùng tiểu nhị trong trà lâu pha trò, cũng cảm thấy thú vị.

Tiệc mừng phủ đại soái hắn có đi, vừa vặn gặp được một người quen của Liêu gia ở chính phủ phương Bắc, nhưng hắn cũng không nói rõ thân phận là người Liêu gia. Lại không nghĩ rằng ở tiệc mừng có thể được chứng kiến một "trò hay" như thế.

Xem ra, tin tức Tư Mã Quân và Lâu Thịnh Phong bất hòa cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Chẳng qua, so với phương Nam, chút chuyện đó của phương Bắc căn bản không tính là gì. Đừng nhìn phương Nam lúc nào cũng chê cười phương Bắc từ tổng thống đi xuống hễ là kẻ cầm thực quyền trong tay thì đều xuất thân từ binh lính quân nhân, nhưng quân nhân có chỗ tốt của quân nhân, ít nhất trong tay quân nhân có binh có súng, không ai dám không kiêng dè nể mặt Tư Mã Quân xuất thân là quân nhân kia.

Tư Mã Quân nắm trong tay thực quyền, Trịnh Hoài Ân có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Từ sau khi Lý Khánh Long qua đời, chưa đầy một năm, chính quyền phương Nam đã ba lần thay đổi Bộ trưởng Tài chính. Không cần biết người này có bao nhiêu tài cán, chỗ dựa sau lưng có bao nhiêu hùng mạnh, nếu như không chú ý sẽ bị người khác ngáng chân, vất vả mong có thể trèo lên cao, còn chưa ngồi nóng mông đã bị tước lấy ô sa. Trịnh Hoài Ân thì lại muốn quản, thế nhưng hắn một không có tiền hai không có súng, cũng chỉ có cái mác tổng thống xem như đẹp mắt, hắn quản được sao?

Mãi cho đến khi anh cả ruột của mợ ba Liêu gia, dựa vào tài lực của Liêu gia, đi câu thông quan hệ khắp nơi, mới ngồi ổn ở vị trí vừa là chậu châu báu vừa là miệng núi lửa này.

Vốn định xem xong náo nhiệt ở buổi đại hôn của Lâu thiếu soái xong thì Liêu Kỳ Đình nên trở lại Liêu gia. Trước khi đến đây, lão thái gia trong nhà thế mà đã ra lệnh nghiêm khắc với đám người đi theo Liêu Kì Đình, phu nhân cũng đã nghiêm khắc dặn dò, chỉ cần Liêu thất thiếu gia sứt một khối da lợn, mấy người Tiểu Xuyên Tử bọn họ cũng chịu không nổi a!

Sợ cái gì cái đó liền tới, Liêu Kì Đình nghe nói Lâu gia muốn xây dựng một nhà máy xà phòng tự chế thì chợt nổi lên hứng thú, thế nên hắn không về.

Tiểu Xuyên Tử quả thực là bị sét đánh bùng đầu, thiếu chút nữa đã quỳ xuống ôm đùi Liêu Kì Đình khóc rống: "Thiếu gia, xin cậu hãy đại phát từ bi, lưu cho tiểu nhân một cái mạng đi mà!"

Liêu Kì Đình quả thực nhất thời nảy sinh tò mò, nhưng cũng không phải là vì hồ nháo.

Cái thứ xà phòng này ở trong nước vẫn còn là một mặt hàng mới mẻ, kể đến số nhà máy làm xà phòng thì chỉ có hai nhà, một nhà ở Thiên Tân, một nhà ở Thượng Hải. Hiện tại, người dân trong nước phần lớn vẫn theo thói quen dùng xà phòng, cũng không ít nhà dân nghèo dùng tro thảo mộc.

Bất kể là hàng nội hay hàng ngoại, giá của một khối xà phòng chỉ có ba đến năm xu. Cho dù giá thành có thấp đi nữa thì lợi nhuận chung quy vẫn không nhiều.

Chuyện Lâu đại soái tạm giữ việc thu thuế của sáu tỉnh Bắc Kì cũng không phải là bí mật gì, quân phiệt các nơi đều như vậy cả. Lãi một năm có thể kiếm từ nhà máy sản xuất xà phòng chỉ sợ ngay cả số lẻ của thu nhập từ thuế còn không tới. Nếu như Lâu đại soái muốn mở nhà máy để kiếm tiền, so với lợi nhuận càng cao từ nhà máy sản xuất xà phòng, Lâu gia huy động nhân lực như thế này, chỉ có thể chứng minh rằng nhà máy này e là không đơn giản.

Liêu Kì Đình không biết Lâu gia có thể đưa ra loại xà phòng nào, nhưng từ việc Lâu gia vội vã xây dựng nhà máy này lại có thể nhìn ra, Lâu gia cần tiền.

Nuôi quân, chính là một việc đốt tiền.

Tống Chu nắm trong tay sáu tỉnh Nam Kỳ giàu có và đông đúc nhất còn cả ngày than nghèo, thu nhập từ thuế của sáu tỉnh Bắc Kỳ còn chưa bằng ba phần tư của sáu tỉnh Nam Kỳ. Hiện giờ vùng biên cảnh của phương Bắc không yên ổn, Nam – Bắc hai miền bất kì lúc nào cũng có thể đánh nhau, các bên quân phiệt cũng bắt đầu tăng cường vũ trang, Lâu gia không thiếu tiền mới là lạ.

Sau khi ăn xong một cái sủi cảo chưng, Liêu Kì Đình lau lau miệng, thấy Tiểu Xuyên Tử bày ra vẻ mặt đau khổ, rất là nộ kì bất tranh*: "Tiểu Xuyên Tử, con mắt của ngươi biết nhìn xa chút đi! Thiếu gia nhà ngươi là loại người tùy tiện làm bậy sao?"

*trích từ câu "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh" (Thương họ vì bất hạnh, giận họ vì không biết đấu tranh) của Lỗ Tấn

Tiểu Xuyên Tử vẫn mang vẻ mặt đau khổ.

Liêu Kì Đình mặc kệ hắn, rời khỏi quán trà, đi một mạch, dọc đường suy nghĩ, tuy nói Liêu gia và Tống Chu của sáu tỉnh Nam Kỳ quan hệ không tồi, nhưng tên Tống Vũ kia lại qua lại rất thân cận với đám người Nhật Bản. Liêu gia xem như là đứng đầu thương giới miền Nam, trong việc làm ăn không ít lần sinh ra lục đục với người Nhật Bản, một khi Tống Vũ tiếp nhận vị trí của Tống Chu thì rất khó nói được hắn có xuống tay với Liêu gia hay không.

Chính phủ miền Nam bên ngoài xán lạn, bên trong lại chướng khí mù mịt, sớm muộn gì cũng phải ầm ĩ một trận. So với phương Nam, Liêu Kì Đình càng xem trọng phương Bắc, về phần là Tư Mã Quân hay là Lâu Thịnh Phong, Liêu Kì Đình lại càng thiên về Lâu Thịnh Phong. Con trai của Lâu Thịnh Phong lại càng ra dáng hậu sinh khả úy, đánh bại Vu Lam, thành tựu tương lai tuyệt đối sẽ không đứng dưới lão cha hắn.

Lâu gia thiếu tiền, còn Liêu gia không thiếu nhất chính là tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!