Chương 2: (Vô Đề)

Là thương hộ giàu có nhất nhì thành Quan Bắc với sinh ý trải rộng khắp sáu tỉnh phía Bắc, Lý gia cùng với Liêu gia ở phía Nam được xưng tụng là Bắc Lý – Nam Liêu.

Lý gia dựa vào buôn bán tơ lụa mà làm nên sự nghiệp. Từ những năm Quang Đạo triều Thanh, tơ lụa và vải vóc của sáu tỉnh phía Bắc có một nửa là sinh ý của Lý gia. Về sau nhà Thanh mở cửa thông thương, vải dệt bằng máy tràn vào, việc buôn bán của Lý gia mới trở nên gian nan, thua xa thời kỳ phát đạt trước đây. Nhưng thuyền nát vẫn còn ba phần đinh (*), mặc dù sinh ý không bằng trước kia, người nhà họ Lý vẫn cắn răng chèo chống, phàm là cửa hiệu của Lý gia thì chỉ bán vải dệt thủ công.

(*) Thuyền nát vẫn còn ba phần đinh:  Lạn thuyền dã hữu tam phân đinh, có chỗ ghi là: Lạn thuyền dã hữu tam cân đinh: Thuyền nát cũng còn có ba phần đinh. Ý nói là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.

Tổ phụ của Lý lão thái gia đã từng nói, "Lý gia có thể lỗ tiền nhưng không thể sa sút về danh tiếng. Vải dệt bằng máy là thứ tốt, buôn bán có lời, song không thể vì tiền mà vứt bỏ thanh danh lão tổ tông đã mấy đời tích cóp được!"

Phụ thân của Lý lão thái gia luôn không có chủ kiến, cha mình nói cái gì thì ông đều nghe theo như thế. Tuy rằng sinh ý của Lý gia thua xa so với cảnh tượng náo nhiệt trước đây, nhưng tiếng tăm từ việc chỉ bán hàng quốc nội vẫn truyền khắp sáu tỉnh phía Bắc, ngay cả người phương Nam cũng đều nghe nói đến. Sau khi triều Thanh bị lật đổ, Thanh đế thoái vị, Dân Quốc được thành lập, tổng thống miền Nam còn đặc biệt tới thăm hỏi Lý lão thái gia.

Khi đó mọi người mới biết, Lý gia đã từng âm thầm tài trợ cho Đảng Cách mạng, nhị gia nhà họ Lý còn được ủy nhiệm làm phó bộ trưởng Bộ tài chính ở phía Nam. Đáng tiếc là trời xanh đố kị anh tài, nhậm chức không đầy một năm, người đã qua đời ở nơi công tác.

Sau khi Lý nhị lão gia chết được một năm, tổng thống phương Bắc nắm trong tay lực lượng quân đội hùng hậu đã đánh đuổi quan viên miền Nam, tuyên bố tự lập, Trung Quốc phân thành hai. Tổng thống Bắc kì hiểu rõ thanh danh và sự giàu có của Lý gia, cho nên một lòng muốn lôi kéo hòng mượn sức. Lâu đại soái – Đại đô đốc đương nhiệm của sáu tỉnh phía Bắc và tổng thống Bắc kì là anh em kết nghĩa, biết tổng thống muốn cậy nhờ thế lực Lý gia, tự nhiên cũng giơ hai tay tán thành.

Đừng nhìn hai bên Nam – Bắc cả ngày rêu rao mấy tiếng Dân chủ Cộng hòa, bất cứ người nào có mắt đều biết rằng cái Hiệp ước Hòa bình mà bọn họ kí kết thực tế chẳng khác gì một tờ giấy vụn, sớm hay muộn cũng phải có một trận đánh mở màn. Bên nào có súng có quân thì sẽ có khả năng chiếm địa bàn trước.

Mà nuôi quân, chính là một việc buôn bán cực đốt tiền.

Phương Nam lúc trước giao cho nhị lão gia nhà họ Lý làm phó bộ trưởng Bộ Tài chính, tám phần cũng là vì nhìn chòng chọc vào tiền bạc của Lý gia. Phụ tá dưới quyền của Lâu đại soái thấy vậy liền đề ra biện pháp, "Phương Nam có thể phong chức, đại soái cũng có thể. Sáu tỉnh phía Bắc cũng có một Cục tài chính, còn sợ người Lý gia không bước lên con đường ấy hay sao?"

Từ trước tới nay, đại lão gia nhà họ Lý – Lý Khánh Xương vẫn luôn ôm lòng bất mãn đối với việc Lý lão thái gia coi trọng đứa con trai thứ hai Lý Khánh Long. Sinh ý trong nhà vốn phải do ông ta xử lí, thế nhưng Lý lão thái gia lại một mực bỏ qua người con cả này mà đem tất cả việc làm ăn của hiệu vải cùng ngân hàng tư nhân ở sáu tỉnh phía Bắc giao cho Lý Khánh Long. Chừng đó cơ hồ đã là hơn phân nửa sản nghiệp của Lý gia.

Về sau, Lý nhị lão gia trở thành phó bộ trưởng Bộ Tài chính cho chính phủ ở miền Nam, càng khiến Lý Khánh Xương phải đỏ mắt.

Hiện tại Lý Khánh Long đã chết, Lý lão thái gia cùng chính phủ phía Nam cũng không còn thân nhau như trước, Lâu đại soái lại tìm tới cửa, Lý đại lão gia đương nhiên mong mình cũng có thể giống như nhị đệ, giữ một chức tước gì đó trong quân đội và chính phủ Bắc kì.

"Ngươi thực cảm thấy đây là chuyện tốt sao?" Lý lão thái gia nhìn thấu tâm tư của con trai mình, trong lòng âm thầm thở dài. Trước kia, ông không nên mờ mắt mà để cho con trai thứ đi xuống miền Nam, hiện tại, ngay đứa con cả cũng muốn nối gót theo sau hay sao?

"Cha, Lâu đại soái có thể coi trọng chúng ta, đây là vinh dự của Lý gia. Lại  nói, sinh ý của nhà họ Lý đại bộ phận đều ở sáu tỉnh phía Bắc, có thể làm việc trong quân đội và chính phủ mới có lợi cho cơ nghiệp nhà ta, không phải sao?"

Lý Khánh Xương tha thiết nói, "Cẩn Thừa đi Đức theo học trường quân đội, cuối năm phải trở về rồi. Tổng thống hiện tại đang chạy đua vũ trang, nếu như Lâu đại soái có thể tiến cử, tiền đồ của Cẩn Thừa sẽ có khả năng…"

Mới nói được một nửa, Lý Khánh Xương đã bị Lý lão thái gia cắt ngang, "Thôi. Lần sau nếu Lâu đại soái lại phái người tới, cứ dựa theo ý tứ của ngươi mà làm đi."

Trên mặt Lý Khánh Xương hiện lên một tia vui mừng không tả xiết, tay cũng nắm chặt thành đấm, rốt cuộc cha vẫn là coi trọng Cẩn Thừa. Tuy nói dùng con trai của mình làm cớ không phải loại chuyện đẹp đẽ gì, nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, Lý Khánh Xương luôn chẳng bao giờ thèm để tâm đến điều cỏn con như thế.

Lý lão thái gia nhìn Lý Khánh Xương, trong lòng thấy thất vọng tràn trề. Ông hiểu rất rõ ba đứa con trai của mình, đứa con cả bảo thủ, chí lớn nhưng tài mọn, đứa thứ ba bị mẹ nó làm hư mất rồi, trời sinh quần là áo lượt, cũng cứ sống như vậy mãi. Chỉ có đứa con trai thứ hai từ nhỏ đã thông tuệ, cung kính, hiếu thuận, liêm khiết, biết nhường nhịn, đáng tiếc lại mất ngay tuổi tráng niên.

Song, tuy rằng chán ghét Lý Khánh Xương nhưng Lý lão thái gia lại rất coi trọng trưởng tử của đứa con cả này, cũng chính là trưởng tôn của Lý gia – Lý Cẩn Thừa. Đối với đứa cháu đích tôn thông minh hiếu học ấy, Lý lão thái gia gửi gắm sự kì vọng vô cùng lớn. Sau khi trưởng tôn bày tỏ ý định muốn tham gia quân ngũ, ông liền dùng tiền để tạo dựng quan hệ, đưa cháu trai đi học trường quân sự ở Đức, vậy mà vừa mới đi đã ngót nghét ba năm.

Nếu như Lý Khánh Xương chỉ nói tới mình, Lý lão thái gia tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này, thế nhưng nhắc tới Lý Cẩn Thừa, lão thái gia ông cũng không thể tiếp tục kiên trì nữa. Lần này cứ như vậy đi.

Khi Lý lão thái gia không kiên trì nữa, ngày hôm sau, Lý Khánh Xương dựa vào thư ủy nhiệm mà Lâu đại soái đưa tới từ trước mà đi đến Cục Tài chính của chính phủ nhậm chức. Lâu đại soái cũng thật tâm muốn mượn sức Lý gia, lập tức bổ nhiệm Lý Khánh Xương làm phó cục trưởng Cục Tài chính, địa vị này ở trong cục cũng coi như là dưới một người trên vạn người rồi.

Cục trưởng Cục Tài chính hiện tại chính là em trai ruột của Lục di thái – vợ lẽ của Lâu đại soái. Người này dựa vào việc bám váy quan hệ cùng năng lực mà nắm vững quyền thế trong tay, ghế cao cũng ngồi rất vững vàng. Lý đại lão gia muốn đứng vững tại Cục Tài chính, nhất định phải phân tranh cao thấp cùng người nọ một phen. Nhưng người ta lại là em vợ của Lâu đại soái, quan hệ đó không phải là loại mà người như mình có thể so sánh được.

Lý đại lão gia ở Cục Tài chính bước đi trong gian khó, xét đến tận cùng cũng không có thực quyền gì trong tay, chỉ là một vật trang trí. Nhưng hắn cũng không có mặt mũi nào đi xin chủ kiến bên phía Lý lão thái gia, cả ngày về đến nhà là thở ngắn than dài. Đại phu nhân nhìn thấy bộ dạng ấy của ông ta liền đề xuất một biện pháp, "Một thằng em trai của vợ lẽ, đâu có phải là thân thích chính đáng gì?

Lão gia đừng quên, con trai duy nhất của Lâu đại soái còn chưa lấy vợ đâu."

Lý Khánh Xương sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức vỗ đùi. Sao ông lại quên mất chuyện này?

Lại nói tiếp, Lâu đại soái chinh chiến cả đời, cuối cùng làm tới chức Đại đô đốc của Sáu tỉnh phía Bắc, lại là anh em kết nghĩa với Tổng thống Bắc kì, trên quan trường ai mà không nhường cho ông ta ba phần thể diện?

Nhưng Lâu đại soái vẫn luôn có một nỗi lo, chính là việc cưới xin của đứa con trai độc nhất – Lâu Tiêu.

Chính thê của Lâu đại soái là tiểu thư con vợ cả trong một gia đình quan lớn của triều Thanh ngày trước, thành thân năm năm nhưng vẫn không sinh được con, cũng đành để Lâu đại soái cưới vợ bé. Nhưng sáu người vợ bé lục tục đưa vào cửa đều liên tiếp sinh ra năm đứa con gái, con trai vẫn là chẳng thấy bóng dáng đâu. Những kẻ bất hòa với Lâu đại soái đều trêu cợt nói trong nhà ông ta chỉ nở hoa chứ không kết quả, sớm muộn gì cũng từ năm đóa kim hoa mà họp thành thất tiên nữ.

Lâu đại soái tức giận đến mức mũi cũng bốc khói. Nhìn một đám khuê nữ, trong bụng không nói cũng biết phải nén giận đến bao nhiêu. Chẳng lẽ mệnh của ông thực sự là không có con trai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!