Năm thứ năm Dân Quốc, ngày mùng 3 tháng 11 năm 1913 Dương lịch.
Một đêm tuyết rơi nhiều, Lý Cẩn Ngôn đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy mặt đất bị băng tuyết che phủ.
"Không lạnh?"
Một bàn tay to lớn lướt qua bờ vai hắn, đóng cửa sổ lại. Hắn nghiêng đầu, đập vào mắt hắn là một phù hiệu màu vàng. Lâu Thiếu soái vừa mới thăng chức lên trung tướng, sao trên vai lại nhiều lên một ngôi.
"Không lạnh." Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, tự nhiên dựa vào phía sau: "Thiếu soái, để em dựa một lát." Liêu Kỳ Đình phát điện báo, nói rằng Tống Vũ đã đồng ý với đề nghị lấy lại ruộng đất, nhưng lại uyển chuyển cự tuyệt liên hợp với sáu tỉnh Bắc Kỳ xây dựng nhà máy. Lý Cẩn Ngôn đã sớm đoán được kết quả như vậy, có điều, Liêu Kỳ Đình lại mang về một tin tức khác khiến hắn để tâm hơn.
Trong điện báo, hắn nói rằng, tô giới công cộng Thượng Hải nửa tháng nay cũng không quá yên bình, người Nhật Bản thường hay gây rối, kế hoạch nguyên bản không thể thực thi được, chỉ có thể đợi cho đến khi tình hình rõ ràng hơn rồi mới đưa ra quyết định.
Lại là người Nhật Bản, Lý Cẩn Ngôn nghiến răng. Sau khi nhận được điện báo của Liêu Kỳ Đình, đã hai đêm liền hắn không ngủ ngon giấc, nhất định là hắn đây trời sinh xung khắc với lũ người Nhật Bản!
Lâu Tiêu lẳng lặng nhìn Lý Cẩn Ngôn một hồi, bất thình lình ôm hắn lên.
"Thiếu soái?"
"Em cần nghỉ ngơi." Lâu Thiếu soái đi vài bước đến bên giường, đặt Lý Cẩn Ngôn xuống: "Đi ngủ."
Lý Cẩn Ngôn muốn nói mới vừa thức dậy, không ngủ được nữa, một bàn tay lớn lại phủ lên trước mắt hắn: "Nhắm mắt."
Được rồi, Lý tam thiếu bất đắc dĩ, không thể nói lý với lão hổ này, đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghĩ rằng chờ sau khi Lâu Thiếu soái rời đi liền ngồi dậy.
Không xuôi Nam nữa, hắn cũng nhàn rỗi hơn không ít.
Ngoài thành lại khởi công thêm hai khu công nghiệp nhỏ, một số ông chủ của nhà máy nhìn thấy chỗ tốt của việc mở nhà máy trong khu công nghiệp, vì thế tất cả đều muốn xây dựng nhà máy bên trong đó. Do nhân số đông nên khu vực vốn đã xác định căn bản là không đủ, Lý Cẩn Ngôn dứt khoát kêu Mạnh Đào ở Bản Khê quay về, tổng thể khu công nghiệp nặng ở An Sơn Bản Khê đã quy hoạch xong xuôi, chờ đến năm sau sẽ thi công.
Mạnh Ba ở lại đó giám sát công trình thêm một bước hoàn thiện, Mạnh Đào đúng lúc có thể quay lại hỗ trợ.
Có kinh nghiệm trước đây, Mạnh Đào có thể tự mình phụ trách công trình lần này, mặt khác sắp xếp thêm cho hắn mấy trợ thủ, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Khu công nghiệp quy hoạch tốt, mấy tuyến đường chính yếu sẽ được mở rộng lần nữa, có lẽ có khả năng đề xuất Lâu Thiếu soái xây dựng thêm mấy con đường.
Trừ cái đó ra, điều Lý Cẩn Ngôn lo lắng chính là, quân đội mai sau nhất định sẽ phát triển theo phương hướng cơ giới hóa tập đoàn, nếu đường xá không thông thuận, giao thông bất tiện thì sẽ tương đối bất lợi cho cơ động hóa quân đội cùng với vận chuyển hậu cần.
Đánh bại người Nga tại Mãn Châu Lý, đoạt lại tuyến đường sắt Nam Mãn Châu từ tay người Nhật Bản, đều là dựa vào vận chuyển bằng đường sắt mới thuận lợi đến được. Nếu đường sắt không đủ quy mô để vận binh cấp tốc cùng với đảm bảo cho hậu cần thì làm thế nào để vận chuyển đại bác ra tiền tuyến chính là một vấn đề.
Sa hoàng nước Nga trong Thế chiến I chính là do giao thông trong nước lạc hậu, từ đó tính cơ động của quân đội giảm mạnh. Quân đội được mệnh danh là có thể tập hợp được năm, sáu trăm vạn lính, trên thực tế chỉ đưa ra tiền tuyến được hơn một trăm vạn người.
Những chiếc ô tô trong quân đội kia đơn thuần chỉ là để cho có mặt tiền mà thôi, hơn nữa chỉ có ba bộ radio lại đều là minh mã (trái với mật mã), quân Đức có thể dễ dàng chặn được điện báo của chúng, biết rõ kế hoạch tác chiến tiếp theo cùng với phương hướng di chuyển của quân đội chúng, từ đó đi trước một bước bố trí hoặc mai phục. Ỷ vào mấy thứ kia có thể đánh thắng được mới là lạ.
Cho dù trong quân đội Sa hoàng không thiếu quan chỉ huy anh minh cơ trí, nhưng lại không thể nào trở mình được dưới tình huống như vậy.
Đương nhiên, quân đội Sa hoàng trong Thế chiến thứ nhất lại biểu hiện rất kém cỏi, chuyện này không thể không có công của Rasputin. Khi Sa hoàng ở tiền tuyến, ông ta thường xuyên nhận được những câu "thần dụ" kỳ quái từ hắn, từ đó làm rối loạn hết thảy kế hoạch tác chiến của quân đội. Về sau, Nicholas đệ nhị đã nói rằng: "Ta có cảm giác giống như mình đang mặc một cái quần vô hình vậy."
Bởi vậy có thể thấy được, "cống hiến" của Rasputin ở Thế chiến thứ nhất là rất nhiều. Lâu Thiếu soái có nói qua, bọn họ sắp đặt một kẻ nằm vùng bên cạnh Sa Hoàng, nếu có thể sử dụng kẻ này một cách hợp lý, nói không chừng liền có thể đạt được kết quả không tưởng.
Nghĩ đến đây, Lý Cẩn Ngôn nhếch môi, nắm chặt lấy cổ tay Lâu Tiêu.
"Thiếu soái, em thực sự không buồn ngủ, nếu anh không vội ra ngoài thì chúng ta lại đây nói chuyện nào."
Lâu Tiêu không trả lời, song lại dời bàn tay ra khỏi đôi mắt Lý Cẩn Ngôn, sau đó ngồi ở bên giường. Lý Cẩn Ngôn dứt khoát tự giác nằm lên đùi hắn. Chân dài như vậy, khó trách thân hình lại cao thế. Hắn tin tưởng bản thân hiện đang nỗ lực cao lên, nhưng đứng trước mặt Lâu Tiêu… Quả nhiên là không nên so chiều cao với đỉnh Everest mà.
"Nói gì?"
Ngón tay thon dài lướt qua những sợi tóc phía trước trán, Lý Cẩn Ngôn bắt lấy bàn tay ấy, xoa xoa vết chai trên bụng ngón tay hắn.
"Chuyện về radio."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!