Chương 134: (Vô Đề)

Tin tức tô giới Nhật Bản ở Thiên Tân bị quân đội Trung Quốc bao vây truyền về nước, đầu Thủ tướng Nội các Yamamoto Gonnohyoe lập tức phình to thêm một vòng.

Lúc này, kinh tế và chính trị Nhật Bản đình trệ, hao tổn trong chiến tranh Nga

-Nhật còn chưa bù vào được, lại bị quân đội Trung Quốc "đoạt" lại tuyến đường sắt Nam Mãn Châu, gần như nhổ tận gốc thế lực mà Nhật Bản cài vào Đông Bắc Trung Quốc kể từ thời nhà Thanh.

Phiền toái ở nước ngoài còn chưa giải quyết xong, trong nước lại ầm ĩ mấy hoạt động yêu cầu xóa bỏ thuế thương nghiệp và thuế thông hành.

Dẫn đầu là một đám tư sản và thương nhân, một đám sâu mọt!

Đại thần lục quân do vấn đề quân phí mà ồn ào với nội các, kế hoạch 88 hạm đội(1) do Yamamoto đề xuất cũng bị cưỡng ép gác qua một bên. Kế hoạch vĩ đại giúp lực lượng hải quân của đế quốc Đại Nhật Bản trở nên hùng mạnh ấy, không ngờ lại bị đám lục quân vô sĩ kia vu cho là "tìm cớ để đoạt chi phí cho hải quân"!

(1) 88 hạm đội là lấy tám chiếc tàu chiến đấu cùng với tám chiếc tàu tuần dương tạo thành, lấy chiến hạm chủ lực làm tâm của thủy quân để mở rộng kế hoạch, mục đích là để tạo ra lực lượng thủy quân mạnh mẽ quyết đấu với địch.

"Quả thực là vô lý cùng cực!" Yamamoto vừa nghĩ đến khuôn mặt ngạo mạn của Kusunose Yukihiko liền không kiềm được cơn giận, thậm chí còn muốn rút kiếm samurai ra quyết chiến với hắn!

"Lục quân chết tiệt, Kusunose chết tiệt!" Nhìn bức điện đặt trước mặt, Yamamoto Gonnohyoe hận không thể hạ lệnh lập tức mổ bụng cho cái tên đã đẻ ra cái ý tưởng rách nát này!

Tuyên chiến với Trung Quốc? Thực là nực cười! Chính phủ có thể vận hành như thường là nhờ vào tiền vay được từ người Anh cả đấy!

Một khi tuyên chiến với Trung Quốc, quân phí ai xuất ra đây? Chỉ sợ tàu chiến vừa chạy đến cảng Thiên Tân thì chính phủ đã phá sản rồi! Tiếp tục mượn tiền? Bọn họ còn có thứ gì có thể cầm cố sao?

Cho dù quân đội có thể đánh thắng thì vận mệnh quốc gia Nhật Bản chỉ sợ cũng đứt đoạn luôn.

Hắn không phải là đám lục quân đầu óc ngu si kia, nội các bây giờ cũng không bị đám người cuồng chủ nghĩa phát

-xít khống chế, đầu óc của bọn họ vẫn còn sáng suốt. Bọn họ biết rõ, một khi tuyên chiến với Trung Quốc, điều gì sẽ chờ đợi bọn họ. Họ lần lượt dùng tương lai của quốc gia để đánh cuộc. Đánh cuộc với nhà Thanh, họ thắng. Đánh cuộc với Nga, họ cũng thắng. Nhưng chuyện gì đã diễn ra hai lần rồi thì không thể tái diễn lần thứ ba, thứ tư được nữa.

Nếu tiếp tục đánh cuộc, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ thua sạch toàn bộ tiền chip trong tay mà lại không chiếm được bất cứ thứ gì.

Yamamoto đã ra quyết định, lập tức cho người phát điện báo cho công sứ Nhật Bản trú tại Trung Hoa Yamaza Enjiro, hắn nhất định phải "chấn chỉnh lại" thái độ, không thể tùy ý làm bậy được nữa, nếu không hắn sẽ cân nhắc phái kẻ khác đến tiếp nhận chức vị kia. Hắn cũng phải nghĩ biện pháp thuyết phục nội các, Nhật Bản có thể đàm phán với Trung Quốc, thỏa mãn một ít điều kiện của bọn chúng, để bọn chúng nhanh chóng rút binh khỏi Thiên Tân.

Yamamoto Gonnohyoe thu lại cảm xúc, ngồi xếp bằng trên tatami, lợi thế trong tay Nhật Bản ngày càng ít, bọn họ nhất định phải ẩn nấp chờ thời cơ. Giống như hồi đó bọn họ đánh bại nhà Thanh chiếm đóng Triều Tiên, so với bất luận cái gì, kiên nhẫn cũng là quan trọng nhất…

Sau khi nhận được bức điện phát từ trong nước, Yamaza không nhịn được thở dài: "Doihara

-san, quả nhiên chuyện này giống y như ông dự đoán."

"Kẻ hèn này vô cùng hổ thẹn, việc này cũng bởi vì tôi sơ sẩy. Tôi xin được gánh vác toàn bộ trách nhiệm."

Kế hoạch ám sát Lý Cẩn Ngôn rồi giá họa cho Tư Mã Quân, quấy rối nội bộ của Chính phủ Liên hiệp Trung Hoa quả thật là do Doihara đề xuất và thực hiện. Khi biết Lâu Tiêu sắp sửa đi Thiên Tân, hắn thậm chí còn từng nghĩ đến việc chôn thuốc nổ trên đoạn đường mà xe lửa đi ngang qua, ám sát Lâu Tiêu!

Đáng tiếc là đoạn thời gian vừa rồi quá mức bận bịu, không thể không bỏ qua.

May là như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Lâu Tiêu sẽ lớn mật như vậy, phái binh vây khốn tô giới Nhật.

Dẫu sao, Kenji Doihara của bây giờ vẫn còn quá non, chưa tu luyện đến level âm hiểm xảo quyệt như thời kỳ quân Nhật xâm chiếm Trung Hoa. Hiểu biết của hắn về chuyện cha con Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân cũng chỉ dao động ở mặt ngoài mà thôi. Hắn vốn không nghĩ qua tình huống Lâu Thịnh Phong và Tư Mã Quân sẽ không rơi vào bẫy của mình. Lâu Tiêu thì lại càng hàm súc, hoàn toàn không đếm xỉa tới mấy lời tranh cãi trên báo chí, trực tiếp dùng lực lượng sẵn có trong tay quyết định hết thảy mọi thứ.

Hắn có quân đội, hắn có vũ khí, hắn muốn trả thù, cho nên hắn ra lệnh bao vây tô giới Nhật, đơn giản là vậy thôi. 

"Chuyện tới đây rồi, cũng chỉ có thể làm vậy thôi."

Tuy nói thế nhưng vẻ mặt của Yamaza vẫn mang theo phẫn hận.

Doihara lại bắt đầu suy tư, nếu Trung Quốc đồng ý hòa đàm, vậy trong đó hẳn sẽ có biện pháp. Ít nhất có thể mượn cơ hội này để lôi kéo các nước Anh, Pháp mà Trung Quốc đang mượn hơi sang phía bên mình.

Quân đội Trung Quốc hôm nay có thể bao vây tô giới Nhật, ngày mai có phải sẽ có khả năng mượn cái cớ đó để bao vây tô giới Pháp, tô giới Anh hoặc tô giới Nga hay không?

Liên lụy đến quyền lợi bản thân, ai có thể ngồi yên được chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!